SasuNaru Club (SNC).
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

Share | 
 

 ONAJI( giống nhau)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
§---Megumi---§
Shinobi
Shinobi
§---Megumi---§

Warning :
ONAJI( giống nhau) Empty0 / 1000 / 100ONAJI( giống nhau) Empty

Status : Cool
Clan : Uchiha
Sex : Nữ Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 703
Ngày tham gia : 12/06/2008
Tuổi : 30
Tiền đồng : 6200
Danh tiếng : 8
Medal : ONAJI( giống nhau) Ee0c13aafd64 ONAJI( giống nhau) Medal12
Pet : ONAJI( giống nhau) Littleuka2

ONAJI( giống nhau) Vide
Bài gửiTiêu đề: ONAJI( giống nhau)   ONAJI( giống nhau) I_icon_minitime2008-12-29, 18:06

Chapter 1 _ NHỮNG CUỘC GẶP GỠ

Lúc này đây, có một“ cậu bé” đang chăm chăm nhìn vào bên trong cửa hang vật nuôi Luna.



_ Chú mèo đó dễ thương nhỉ, cậu thích nó phải không?



Bị bất ngờ, cậu quay phắt lại, suýt đụng trúng người đang đứng phía sau.



_ Bộ lông tam thể càng làm nổi bật đôi mắt màu đen của nó, cậu có nghĩ vậy không?



_ ....



_ Không cần thiết phải đề phòng tôi đâu, chẳng qua tôi thấy cậu đứng đây khá lâu nên tò mò bắt chuyên thôi.



_ …



_ Cậu thật là kiệm lời nhỉ. Cũng tốt thôi, một cậu nhóc như cậu không nên nói chuyện với người lạ. À, hay là để tôi mua tặng cậu chú mèo ấy nhỉ, nó sẽ rất hợp với một cậu bé dễ thương như cậu.



_ Rất cảm ơn nhưng nhà tôi đã nuôi con thú khác rồi.



Nói rồi cậu bỏ đi mất, không quên nguýt anh một cái thật dài trước khi đi



_ Thật là một cuộc gặp gỡ thú vị.



Anh nghĩ, mở cửa đi vào tiệm, hỏi mua chú mèo đáng yêu ấy

TTTTT




_ Lại đến à cậu bé.



Bà thủ thư già cất tiếng hỏi. Bà hơn sáu mươi rồi. Tuy nhiên dáng người vẫn còn nhanh nhẹn lắm. Vì thế nên họ mới để bà làm việc tiếp, chứ đáng ra ở tuổi bà, người ta phải nằm trên giường chờ con cháu bưng cơm tới tận nơi hoặc nằm dài trên ghế xem tivi.



_ Vâng thưa cô.



_ Cháu thật chăm chỉ, thời đại này hiếm ai lại thích đọc sách đến thế. Nhất là bọn trẻ lứa như cháu.



_Có lẽ cháu dạng đột biến gien.



Hắn bật cười. Hắn là một chàng trai độ mười lăm tuổi. Nhìn chung khá cao ráo. Hắn có đôi mắt đen tuyền như hạt nhãn, long lanh và sâu sắc khó lường. Mái tóc đen y như đôi mắt, khá là mượt mà, bóng bẩy. Cứ hai ngày hắn lại đến thư viện này một lần. Mỗi lần hắn ngồi lì từ tám giờ ba mươi sáng tới năm giờ chiều. Lúc mười một giờ hắn có ra ngoài một chút để gặm nhanh một ổ bánh mì và lại tiếp tục vào thư viện đọc sách. Hắn là một con mọt chính hiệu. Hắn tên là Yoshiki Kotani.



Hắn đi đến khu tiểu thuyết, lựa một vài cuốn dày cộm rồi ôm ra bàn ngồi đọc. “Lại là anh ta à?”. Hắn nghĩ thầm trong đầu.



Anh là một thanh niên cao hơn hắn. Anh khoảng chừng hai mươi ba. Anh sở hữu mái tóc vàng bồng bềnh và đôi mắt nâu hạt dẻ đẹp đến mê hồn (tuy rằng kèm với nó là một cặp kính cận). Anh là một chàng trai chân dài. Tuy nhiên sức khoẻ có vẻ yếu. Hắn từng quan sát anh phải vất vả khuân chồng sách không có vẻ gì là nặng mấy với hắn. Cứ bốn ngày anh lại đến đây một lần. Lần nào anh cũng sớm hơn hắn nửa tiếng. Lần nào anh cũng ngồi vào cái bàn quen thuộc của hắn. Lần nào anh cũng ngồi đối diện hắn với cuốn sách mở rộng. Khoảng mười hai giờ anh mở balô, lấy hộp cơm đã được chuẩn bị rất khéo ra ăn. Đúng năm giờ chiều anh lại ra về và lúc nào cũng đăng kí mượn về vài cuốn sách.



Hắn và anh ngồi đọc đối diện nhau cả ngày nhưng không ai nói với nhau gì cả. Lời giải thích xác đáng nhất có thể là thư viện nghiêm cấm chuyện gây ồn. Lời giải thích tiếp theo có lẽ là cả hai vốn là hai cục gạch. Hai cục gạch cặm cụi đọc sách và nhiều khi cục gạch đeo kiếng lại đưa tay nâng gọng kính trễ xuống. Chỉ thế thôi. Với lại cả hai chẳng biết nói gì với nhau thì nói làm gì.

TTTTT




_ Các em, trật tự nào. Đây là em của tôi, đồng thời sẽ là người dạy thay cho cô trong khoảng thời gian tới.



_ Chào các em, thầy là Hideaki Nogawa, chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều, hi vọng các em sẽ giúp đỡ. Người chị “dễ thương” của thầy có một số việc cần làm đột xuất nhưng không tìm được người dạy thay, thế là lôi thầy vào nên thầy không quen lắm với việc dạy học.



Một trận cười giòn nổ ra.



_ Đùa vui lắm Nogawa à. Tạm biệt các em nhé, ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.



_ Được rồi, em nào là lớp trưởng đứng lên xem.



Từ vị trí giữa lớp, một cậu con trai tóc đen rối bù với đôi mắt xanh màu biển đứng dậy.



_ Cậu…tôi từng… À không, em tên gì?



_ Kinya Kenichi, thưa thầy.



_ Tốt, sau giờ học em ở lại gặp thầy. Và bây giờ, bắt đầu từ em, các em sẽ lần lượt đứng dậy giới thiệu về mình cho thầy biết nhé.

TTTTT




Hôm nay cũng vậy. Hai cục gạch lại tiếp tục làm cái việc thời gian qua chúng làm. Nhưng mà ông trời thì ổng chẳng thích cái sự im lặng đó. Và ổng làm sao đó mà hôm nay hai cục gạch sẽ nói chuyện với nhau.



Năm giờ, hắn ra về. Hắn muốn mượn cuốn “Tuyết Trắng” về nhà. Chẳng là em gái hắn rất thích nhưng không có tiền mua. Hắn bèn đến thư viện mượn về cho nhỏ đọc. Hắn mò trong tủ sách từ nãy tới giờ mà không thấy cuốn đó. “Mình ra hỏi cô Toki vậy”. Hắn nghĩ. Toki là tên bà thủ thư già.



_ Cô ơi cho cháu hỏi. – Hắn nói.



_ Gì hả cháu? – Người thủ thư quay sang.



_ Cuốn “Tuyết trắng” không có ở tủ. Cô tìm cho cháu được không? Cháu cần mượn.



_ Cuốn đó thì… – Bà Toki ngập ngừng.



_Cô ơi “Tuyết trắng” của cháu xong rồi chứ?



Bỗng từ đâu anh đi tới. Hắn quay người nhìn anh.



_ Xin lỗi Kotani nhé, Nogawa đã dặn cô từ mấy hôm trước là cho cậu ấy mượn cuốn này rồi nên… – Bà nói.



_ Không sao đâu cô, để lần sau vậy. – Hắn bảo.



_ Cậu này cần mượn à, thế thì cứ để cậu ấy mượn trước đi. – Anh đột ngột nói – Cháu cũng chẳng cần gấp lắm. Cứ để cậu ấy đọc xong rồi bác để lại cho cháu cũng được.



Nói rồi anh đi. Hắn cầm lấy quyển sách từ tay bà thủ thư rồi đuổi theo anh.



_ Anh gì ơi? – Hắn gọi.



_ Cậu gọi tôi hả? – Anh quay lại.



_ Ừm, anh đó. Cảm ơn anh nghe.



_ Có gì đâu! – Anh cười.

_ Để tôi mời anh đi ăn cơm được không, coi như tôi cảm ơn.



_ Tôi để sách lại đâu phải để cậu mời tôi đi ăn. Không cần đâu.



_ Tính tôi chẳng muốn nợ ai đâu. Anh cứ đi đi.



_ Thôi được. Tuỳ cậu vậy. – Anh nói.



Nói rồi hắn dẫn anh đến nhà hàng quen, kêu hai đĩa mì Ý và hai cốc sôđa mà không kịp hỏi anh ăn gì. Anh không nói gì cả. Anh ăn tự nhiên, không phàn nàn. Hắn mở đầu trước:



_ Ngon không?



_ Ngon.



_ Quán quen của tôi mà.



_ Cậu tên gì? – Anh hỏi – Cậu không định để tôi ăn mì miễn phí mà không cho tôi biết tên chứ?



_ Kotani, còn anh? Nogawa đúng không?



_ Cậu nghe cô Toki nói chứ gì.



_ Nhưng cũng phải có trí nhớ tốt chứ! – Hắn vênh mặt.



Nói rồi họ ăn. Ăn một chút rồi tại trò chuyện. Hoá ra hai người có nhiều điểm chung. Cùng thích ngắm mặt trời mọc rồi lặn. Cùng thích sôcôla nóng. Cùng thích mèo trắng và những thứ dễ thương. Và nhất thích thể loại sách tiểu thuyết tình yêu giống nhau. Cả hai đều đồng quan điểm rằng ghét các câu truyện kết thúc đau đớn.



Đương nhiên họ rút ra điều đó qua một tháng trời nói chuyện với nhau. Một bữa ăn người ta không nói nhiều như thế. Và điểm hẹn (nói đúng hơn là điểm đọc) của họ là cái thư viện. Dạo này anh cứ hai ngày lại đến để được cùng nói chuyện với hắn. Hai người đi ăn chung bữa trưa. Khi ra về đi ăn chung bữa tối. Khi ngồi đọc lâu lâu họ tình cờ cùng ngước mắt lên nhìn người đối diện. Lúc đó cả hai đều cười. Sự im lặng trước đây hoàn toàn bị phá bỏ
Về Đầu Trang Go down
§---Megumi---§
Shinobi
Shinobi
§---Megumi---§

Warning :
ONAJI( giống nhau) Empty0 / 1000 / 100ONAJI( giống nhau) Empty

Status : Cool
Clan : Uchiha
Sex : Nữ Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 703
Ngày tham gia : 12/06/2008
Tuổi : 30
Tiền đồng : 6200
Danh tiếng : 8
Medal : ONAJI( giống nhau) Ee0c13aafd64 ONAJI( giống nhau) Medal12
Pet : ONAJI( giống nhau) Littleuka2

ONAJI( giống nhau) Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: ONAJI( giống nhau)   ONAJI( giống nhau) I_icon_minitime2008-12-29, 18:10

Chapter 2 _ TƯƠNG ĐỒNG NHƯNG KHÔNG HOÀN TOÀN TƯƠNG ĐỒNG

Cậu lê từng bước chân uể oải trên dãy hành lang dài để đến phòng giáo viên, chán nản vì phải ở lại sau một tiết làm quen dài tẻ nhạt. Bỗng nhiên, có một đôi tay ôm lấy cổ cậu từ đằng sau.



_ Haya, buông tớ ra nào.



_ Hehe, sao cậu biết là tớ hay vậy.



_ Trong cả cái trường này có ai dám ôm tớ tự nhiên như thế đâu.



Trứơc mặt cậu là một cô bé xinh xắn với mái tóc đỏ cắt ngắn, nổi bật nhất là đôi mắt xanh lá hiền hòa. (hay không thì không chắc)



_Có chuyện gì cần nói với tớ à?



_ Giờ tớ đi sinh họat câu lạc bộ, gặp thầy xong đợi tớ về chung nha.



_ Ừm.



_ Vậy tớ đi đây!



Nói cho cùng, Hayami là nữ sinh duy nhất cậu chơi thân, cậu đã sống chung với nhỏ cũng đã mấy năm rồi còn gì. Nhỏ cũng giống như người chị luôn quan tâm tới cậu, tuy tính cách đôi lúc không bình thường lắm.



Mãi suy nghĩ, cậu chợt nhận ra là mình đã đi tới phòng giáo viên rồi. Cậu định gõ cửa thì nó đã tự mở ra, đứng đấy là người thầy mới của cậu.



_ Chào em.



Cậu gật đầu chào lại rồi đi thẳng vào trong, yêu cầu nên bắt đầu ngay vì còn việc khác cần làm. Sau nửa tiếng giải thích mọi việc về lớp, cậu tạm biệt người thầy và định đi đón Haya. Nhưng vừa chạm tay vào cửa thì…



_ Dạo này cậu có đến cửa hàng thú nuôi đó nữa không?



_ Thầy nói gì thế? Em không hiểu?



_Coi nào, đừng nói là cậu không nhớ chú mèo tam thể mắt đen xinh xắn ở cửa tiệm Luna và người lạ mặt đáng mến đấy chứ.



_ Anh…tôi…



_ Chà, thay đổi cách xưng hô nhanh thế.



_ Tôi có việc cần làm bây giờ, có gì nói sau.



Trên đường về nhà cùng Hayami, cậu thực sự không để tâm mấy đến những điều nhỏ đang nói, đầu óc cậu đang mãi theo đuổi cái suy nghĩ phải gặp mặt một tên đáng ghét, tự tiện mỗi ngày từ giờ về sau. Điều đó làm cậu rùng mình.



_ Này, cậu cố nghe gì nãy giờ không đó?



_ Hả, gì cơ, xin lỗi. Cậu nhớ ông thầy sáng nay không? Tớ từng gặp anh ta và nói thật là tớ hoàn toàn không có thiện cảm.



_ Thế à, tớ lại thấy thầy ấy dễ thương chứ, gương mặt điển trai của thầy ấy rất thu hút tụi con gái lớp mình đấy.



_ Bao gồm cả cậu chứ gì?



_ Cậu nói cái gì, đứng lại!!!!

TTTTT




Hôm nay lại một ngày hắn đến thư viện. Chắc mẩm là anh đã ngồi đó chờ. Hắn đi thật nhẹ định bụng hù anh chơi. Tuy nhiên trái với sự mong đợi của hắn, nơi anh hay ngồi nay là một cái ghế trống không. Hắn chợt nghĩ có lẽ anh đến muộn. Hắn ngồi chờ. Chín giờ, rồi chín giờ ba mươi, rồi mười giờ ba mươi. Hắn đã đọc hết vài cuốn sách mỏng mà anh vẫn chưa tới. Hắn liếc đồng hồ. Trễ quá rồi. Tại sao anh lại không tới? Có chuyện gì chăng? Hay là... - hắn nghĩ tới trường hợp tệ nhất - …anh chuyển đi nơi khác rồi?



Hắn cảm thấy một cảm giác trống rỗng, sợ hãi, mất mát và buồn bã lẫn lộn. Tâm trạng hắn rối bời. Hắn là người có trí tưởng tượng khá là bay xa. ”Anh ta chuyển đi rồi. Anh sẽ không bao giờ quay lại chăng? Kotani mày thật là ngu, tại sao mày không xin anh số điện thoại, địa chỉ hay ít nhất là một thông tin gì có thể liên lạc với anh chứ? Một tháng nay mày chỉ biết có mỗi cái tên anh. Mà người tên đó thì cái trái đất này không thiếu.”



Hắn tự trách mình. Hắn nhìn sang chỗ đối diện. Hằng ngày anh vẫn ngồi đây. Nhưng giờ ở đó không-có-gì-cả. Hắn sợ mai đây sẽ không còn thấy anh nữa. Không còn trò chuyện vui vẻ như ngày nào. Tại sao hắn lại có cảm giác kì lạ thế nhỉ. Xét cho cùng thì anh cũng chỉ là một người bạn. Nhưng hắn lo lắng lắm, lo lắng hơn bình thường.



Năm giờ, hắn lại ra về. Nhưng lần này hắn mang nỗi buồn trong cơn gió thoảng qua tâm hồn hắn về nhà. Hắn hụt hẫng. Hắn chưa từng thế này. Hôm nay, anh làm cho hắn ra thế này. Anh - một anh chàng chẳng lấy gì mạnh mẽ, có chút khiếu hài hước mà có thể đánh gục trái tim của hắn - một tên khá là cứng cổ. Thôi, hắn mệt lắm. Hắn chẳng muốn nghĩ thêm, về nhà là hắn lăn ra ngủ mê mệt.

TTTTT




Những ngày sau đó trôi qua khá là êm thắm, ít nhất cậu cũng không phải nói chuyện với anh thêm một lần nào nữa và điều đó với cậu thì rất tốt đẹp. Nhưng ai nói cứ ở hiền thì sẽ gặp lành?



Xui xẻo thay cho cậu bị cả lớp bắt lên thư viện trường lấy tài liệu về sử dụng, trời xui đất khiến thế nào mà anh lại đang ngồi chấm bài ở đó.



_ Ái chà, tôi tự hỏi không biết một cậu bé lười học như cậu làm gì trong một cái thư viện nhỉ?



_ …



_ Tôi cũng muốn biết xem cậu làm thế nào mà đứng nhất lớp được trong khi cậu chẳng bao giờ nghe giảng… Cậu vẫn như lần đầu ta gặp nhau nhỉ, coi nào, đừng để tôi độc thoại như thế chứ, bị làm lơ không vui vẻ gì đâu nhé.



_ Thứ nhất, tôi thông minh bẩm sinh nên không cần học nhiều vẫn học tốt được. Thứ hai, tôi chẳng có một cái lý do khỉ khô nào để chú ý đến anh cả, được chưa?



_ Cậu không chú ý tới tôi nhưng tôi thì rất để ý cậu.



_ Gì cơ?



_ Đừng để ý, làm việc cậu cần làm nhanh đi và ra khỏi đây, tôi cần phải sửa xong đống bài kiểm tra này để còn phát ra nữa.



Tuy anh bảo cậu đừng bận tâm tới những gì anh nói nhưng đầu óc của cậu mãi không dứt khỏi nó được. Hiển nhiên, ôm một chồng sách cao quá đầu mà còn không nhìn đường nữa thì thế nào cũng có lúc cậu đựơc thấy cận cảnh sao trên trời. Điều đó đã thực sự xảy ra, nạn nhân xấu số bị đụng trúng và bị chồng sách chừng ba mươi mốt cuốn đè lên người không ai khác chính là…nhỏ.



_ Đi đứng phải nhìn chứ Kinya.



_ Thật xin lỗi, tớ đang…nên…



_ Được rồi, đang nghĩ tới anh đó nên không nhìn chứ gì.



_ Tớ không có nghĩ tới thầy Hideaki đâu nhá.



_ Ơ, có ai nói cậu nghĩ tới thầy ấy đâu. – Nhỏ nói, kèm theo một cái mỉm cười nhẹ rất gian.



_ Ơ….



_ Thấy cậu đi lâu quá nên định phụ cậu ấy mà, thôi nhanh lên đi, tụi nó đang thừa cơ quậy tưng bừng kìa. Để tớ cầm hộ cậu một nửa.



_ Cảm ơn.

TTTTT




Hôm nay lại là ngày hắn đến thư viện. Hắn không hy vọng gì nhìn thấy anh. Đúng như hắn đoán, anh chẳng có ở đó. Hai ngày đến thư viện tiếp theo hắn cũng chẳng thấy anh. Anh đi thật rồi. Hắn tuyệt vọng nghĩ. Ngày thứ tư hắn đến thư viện với nỗi chán chường.



Nhưng, ở chiếc ghế anh thường ngồi, có người ngồi ở đấy. Cái bóng áo trắng, hắn nhớ anh rất hay mặt áo trắng. Hắn chạy nhanh tới. Đúng là anh:



_ Anh...anh còn ở đây à?



_ Nhìn cậu bất ngờ quá vậy? Bộ cậu tưởng tôi chết rồi hả? – Anh nói.



_ Đâu có. – Hắn nói – Tôi cứ tưởng anh đi luôn rồi.



_ Tôi sao bỏ cậu ở đây được chứ. – Anh cười.



_ Làm như không có anh là tôi chết ấy. – Hắn bướng bỉnh.



_ Thì ai biết được. – Anh bảo.



Thật ra thì hắn vui lắm, hạnh phúc lắm. Nhưng hắn không để lộ ra trước mặt anh đấy thôi.



_ Mà anh đi đâu mấy bữa nay?



_ Tưởng cậu không quan tâm chứ?



_ Thì hỏi cho biết.



_ Tôi phải đi thực hành. Tuy là tôi học chuyên ngành Văn học nhưng cũng phải đi thực hành thử ở tỉnh.



_ Thế anh làm tốt không?



_ Trên cả tuyệt vời, tôi mà! – Anh vênh mặt – Và nhân dịp đó tôi mời cậu đi ăn một bữa.



_ Vậy anh nên đi thực hành nhiều lên để tôi được ăn miễn phí thường xuyên.



_ Tôi nhà nghèo ba má đông, không nhiều tiền đâu mà mời. – Anh lè lưỡi.



_ Một bữa cơm tốn chẳng bao nhiêu mà cũng làm trò.



_ Bữa cơm của cậu mời tôi thì không đáng bao nhiêu thật. Có điều của tôi mời cậu thì rất là “bao nhiêu” đó! – Anh cười mỉm.



Anh nói không sai. Anh dẫn hắn đến một tiệm ăn rất nổi tiếng. Nó nổi tiếng về nhiều thứ. Nổi tiếng nhất là nó rất mắc. Vô được tiệm này ăn thì cũng là giàu lắm rồi.



_ Gọi tự nhiên. – Anh nói.



_ Bộ anh mới trúng độc đắc sao mời tôi vào đây ăn?



_ Hên xui, nếu cậu không ăn thì ngồi...ngó tôi ăn.



_ Ngu sao không ăn!



Nói rồi hắn gọi ba món liền. Hai người vừa ăn vừa cười đùa nhộn nhịp của một góc. Tới lúc anh trả tiền hắn mới để ý. Anh rút thẻ ra trả. Một ngân hàng dành cho người giàu. Chắc hẳn anh phải là một công tử thì mới có đủ tiền gửi vào đó. Hôm nay cũng không đi bộ mà đi bằng xe hơi rất đắt tiền. Hắn mới hiểu người bạn của mình không phải là một người bình thường.



Anh chở hắn về rồi anh về nhà. Anh thấy thật kì lạ. Mấy ngày không gặp hắn anh cảm thấy khó chịu. Anh cảm thấy nhớ hắn. Không được nói chuyện với với hắn làm anh cảm thấy ngộp. Làm anh cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Từ trước tới giờ anh vốn là một “con dế vô tư”, anh vốn chẳng nghĩ gì nhiều. Anh tôn thờ chủ nghĩa độc thân. Nhưng chính hắn đã xuyên thủng trái tim băng giá của anh.



Hắn không giống như bao người anh gặp. Anh có cảm giác rất lạ khi lần đầu gặp hắn. Dường như chính lúc đó anh đã bị ánh mắt của hắn đánh gục. Đôi mắt của hắn có thứ gì đó rất đặc biệt. Nụ cười của hắn có gì đó ẩn chứa sự hiền lành, ân cần. Hắn không gọi là đẹp cho lắm. Nhưng anh cảm thấy, anh như thấy được những vẻ đẹp ẩn chứa bên trong hắn. Cái vẻ đẹp mà anh chưa gặp bao giờ.



Những người có tính cách như hắn, anh cũng gặp nhiều nhưng hắn là một cá thể hoàn toàn khác. Đương nhiên anh biết là trên thế giới này mỗi người đều khác nhau kể cả chị em sinh đôi, nhưng hắn có cái mà tất cả những người khác không có. Cái thứ đó làm anh chú ý đến hắn. Anh cũng không biết nên gọi nó là cái gì. Yêu một người thì dễ nhưng giải thích tại sao mình lại yêu thì một việc vô cùng khó. Khó hơn cả hái sao trên trời. Giống như cảm giác của anh lúc này vậy.
Về Đầu Trang Go down
§---Megumi---§
Shinobi
Shinobi
§---Megumi---§

Warning :
ONAJI( giống nhau) Empty0 / 1000 / 100ONAJI( giống nhau) Empty

Status : Cool
Clan : Uchiha
Sex : Nữ Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 703
Ngày tham gia : 12/06/2008
Tuổi : 30
Tiền đồng : 6200
Danh tiếng : 8
Medal : ONAJI( giống nhau) Ee0c13aafd64 ONAJI( giống nhau) Medal12
Pet : ONAJI( giống nhau) Littleuka2

ONAJI( giống nhau) Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: ONAJI( giống nhau)   ONAJI( giống nhau) I_icon_minitime2008-12-29, 18:12

[_ Tớ vào được chứ, cậu có đang bận việc gì không?



_ Không có gì, vào đi Haya.



_ Xin lỗi cậu Kinya nhưng cuối tháng này chúng ta phải rời khỏi đây.



_ Sao cơ? Đi đâu?



_ Tokyo, mẹ tớ chuyển công tác tới đó.



_ Có vậy thôi thì cần gì xin lỗi, bác ấy chăm sóc tớ bấy lâu nay mà tớ chưa có dịp cảm ơn nữa là.



_ Ừ, vậy tớ về phòng đây.



_ Đừng thức khuya quá đấy Haya, mai lớp ta có tiết thể dục đấy.]



Một cơn gió nhẹ thổi qua kéo cậu về với thực tại. Cậu thích lên sân thượng vào giờ nghỉ trưa, yên tĩnh, vắng vẻ, không lo bị ai kêu réo hỏi bài, lại thoáng nữa chứ, trên này luôn lộng gió.



Gió thổi bay phiền muộn, làm nhẹ nhõm tâm hồn cậu. Cậu thích gió. Thậm chí, nếu có kiếp sau, cậu muốn là một cơn gió lang thang khắp nơi rồi tan biến vào hư vô cũng đựơc.



Nhưng lần này, gió không giúp được cậu chuyện về anh. Dạo gần đây, cậu thấy càng lúc càng khó nói chuyện với anh, cũng vì …



_ Đang nghĩ gì thế cậu bé?



Cậu biết cái giọng điệu này, cái cách gọi cậu và cả cái kiểu đột ngột lên tiếng từ phía sau nữa. Tất cả đã quá quen thuộc và không còn khiến cậu quay phắt lại nữa. Cậu đã muốn bỏ mặc anh ở đấy vì anh là người cậu ít muốn gặp nhất bây giờ, nhưng vì lẫn trốn mãi cũng không ổn, cậu quay lại, đứng đối diện và nhìn anh với ánh mắt hoài nghi.



_ Không phải nói về chuyện ở thư viện đâu.



_ Tôi đã nói gì đâu nào. – Hai tai cậu ửng đỏ



_ Anh ngồi tựa lưng vào tường, một chân duỗi hờ, có vẻ như vừa chợp mắt một lúc. Cậu bước tới ngồi xuống cạnh anh, vòng tay ôm lấy hai đầu gối.



_ Vậy hôm nọ ý anh là…



_ Ừ, có lẽ vậy.



_ …



_ Không hỏi tại sao à?



_ Có hỏi thì anh cũng đâu trả lời.



_ Hiểu tôi rõ quá nhỉ.



_ Không dám đâu!!



Cậu hét tướng lên, đứng vụt dậy rồi chạy mất. Không có tiết dạy, không có học trò, chỉ mình anh ngồi đó, suy ngẫm.

TTTTT




Công viên Osaka.



Lúc này đang có hai con người ngồi kế nhau trên chiếc ghế dài. Họ cùng ngắm mặt trời lặn. Ngắm cái cảnh “một phút huy hoàng rồi chợt tắt”. Nhưng một khoảnh khắc, họ lại tình cờ nhìn vào mắt nhau. Họ thấy trong mắt người kia một điều gì sâu thẳm. Họ đều như thấy được một tình cảm gì đó bên trong một đôi mắt màu đen tuyền và một đôi mắt nâu hạt dẻ. Anh phì cười xoa đầu hắn làm nhóc này ngỡ ngàng:



_ Hôm nay trông tôi lạ lắm sao? Cậu nhìn tôi hoài thế?



_ Anh đang nằm mơ giữa ban ngày đó hả?



_ Không hề. – Anh gập người và nhìn hắn cười – Nhưng tôi nhận ra hôm nay cậu lạ lắm, làm tôi cứ muốn nhìn hoài.



Hắn sượng cười - một nụ cười mà chắc ngoài anh ra, chưa ai thấy bao giờ. Hắn chợt nhận ra giữa hai người khoảng cách đang rút ngắn, không chỉ trên chiếc ghế dài, mà còn là một khoảng cách ở một không gian khác hơn rất nhiều: không gian của hai tâm hồn. Hắn ngồi xích lại gần anh, nói nhỏ:



_ Anh Hideaki…tôi…



_ Có chuyện gì mà Kotani nghịch phá phải khép nép vậy? – Anh trêu.



_ Em thích anh.



_ … – Anh nhìn hắn.



_ Chúng ta đã trở nên thân hơn nhưng, em muốn biết nhiều về anh, và em cũng muốn anh biết nhiều về em. Nếu anh không phiền.



_ Được một cậu bé dễ thương như em thích, anh rất vui.



_ Thật chứ?



_ Đương nhiên rồi. A, anh phải đi bây giờ.



Anh chạy đi để lại hắn với một niềm hy vọng cứ lớn dần.

TTTTT




Đã khá trễ, Hayami đáng ghét dám bỏ cậu trực nhật một mình để đi sinh hoạt câu lạc bộ, hại cậu phải một mình làm tất cả mọi việc.



_ Cậu bé kia cần đi nhờ không?



_ Khỏi, tôi không dám làm phiền, với lại đi xe anh chắc gì tôi nguyên vẹn trở về tới nhà.



_ Coi nào, bây giờ mà cậu đón xe đi về sẽ rất trễ đấy.



Cậu nhìn quanh một vòng, nhận ra mình thật ngốc khi làm thế, giờ này còn ai ở trong trường để mà bất quả tang cậu, Haya thì chắc đã về trước rồi.



Từ lúc miễn cưỡng lên xe vì sợ để mẹ Haya lo tới giờ, cậu chẳng nhìn hay nói một lời nào với người bên cạnh, cứ như bên ngoài cửa xe có cái đó rất hấp dẫn đã thu hút sự chú ý của cậu. Để phá tan cái không khí im lặng chết tiệt ấy, anh hỏi:



_ Cuối tuần này cậu có kế hoạch gì chưa?



_ Không.



_ Vậy thì đi ra ngoài với tôi nha.



_ Không.



_ Tôi có nói là hẹn hò đâu. Với lại, tôi cũng định nhân dịp này nói cho cậu nghe mọi việc cậu muốn biết.



_ …



_ Vậy chủ nhật này tôi đón cậu lúc tám giờ.



_ …



_ Tới nơi rồi. Tạm biệt. Mai đừng đi trễ, lớp ta LẠI có kiểm tra đấy.



_ Biết rồi. Về đi.
Về Đầu Trang Go down
§---Megumi---§
Shinobi
Shinobi
§---Megumi---§

Warning :
ONAJI( giống nhau) Empty0 / 1000 / 100ONAJI( giống nhau) Empty

Status : Cool
Clan : Uchiha
Sex : Nữ Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 703
Ngày tham gia : 12/06/2008
Tuổi : 30
Tiền đồng : 6200
Danh tiếng : 8
Medal : ONAJI( giống nhau) Ee0c13aafd64 ONAJI( giống nhau) Medal12
Pet : ONAJI( giống nhau) Littleuka2

ONAJI( giống nhau) Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: ONAJI( giống nhau)   ONAJI( giống nhau) I_icon_minitime2008-12-29, 18:13

Chapter 3 _ CÓ NGƯỜI BỊ ÔNG TRỜI TRÊU NGƯỜI THÌ PHẢI



Hắn lật đi lật lại mấy trang sách, chốc chốc lại thở dài, và rồi liếc đồng hồ. Chán. Thư viện không có anh thì đúng là cái…thư viện. Sở dĩ lúc này hắn ngồi đây một mình là vì mấy hôm trước, anh bảo chừng vài bữa, anh sẽ không đến gặp hắn được. Hắn gật đầu đồng ý ngay, nói rằng anh cứ tự nhiên, mặc dù trong lòng thì thở dài thườn thượt. Hắn có hỏi anh lần này lại đi thực tập nữa sao, anh lắc đầu, tuy nhiên không nói cho hắn biết lý do là gì.



Hắn chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, tay xoay xoay cây bút chì, nghĩ vẩn vơ. Có số di động của anh mà chẳng dám gọi, biết nhà mà không dám tới, trước giờ hắn tưởng mình gan, ai ngờ mình nhát quá chừng. Hắn lại nằm dài ra bàn. Mà không biết anh bận chuyện gì nhỉ? Chuyện gì mà anh coi trọng hơn cả…hắn? Dẹp! Suy nghĩ vớ vẩn.



Hắn xếp mấy cuốn sách thành chồng cho gọn gàng và gửi trả người thủ thư. Bà Toki lộ vẻ ngạc nhiên khi thấy con mọt hôm nay không ngồi “gặm” tới năm giờ chiều, hắn cười cười. Vừa đạp xe về nhà, hắn vừa nghĩ ngợi nhiều chuyện (linh tinh). Bây giờ về nhà cũng tốt, vừa đúng giờ ăn trưa, có lẽ hắn sẽ chở nhỏ em đi ra ngoài ăn một bữa.



Hắn đứng đợi ngay góc phố trong khi nhỏ em sà vào hàng hoa.



_ Là ở đây.



Một giọng nói vọng lại, tiếng ai nghe quen quen. Hắn ló đầu ra khỏi bức tường, nhìn qua bên kia ngã rẽ. Hắn mở miệng cười lớn, là anh. Đang định gọi thì hắn khựng lại, anh không đi một mình, mà cùng với một cô gái. Hắn lặng lẽ quan sát hai người trò chuyện, có vẻ họ sắp bước vào cửa hiệu áo cưới. Cô gái có vẻ lớn và chững chạc, chắc chắn không còn là học sinh, cặp kính rất trí thức và an2uá gối cho phong cách đoan trang. Cùng màu tóc vàng làm cho hai người - anh và cô - có phần giống nhau, và hợp nhau. Trí tò mò của hắn bị kích thích, không biết cô gái này là ai. Có vẻ họ biết nhau đã lâu, cô gái này quàng tay anh cười nói rất tự nhiên:



_ Ở đây đắt tiền lắm đó!



_ Bất cứ gì cho cô dâu xinh đẹp như thế này! – Anh cười tươi rất dịu dàng với cô gái và siết lấy tay cô, hệt như đang siết lấy trái tim hắn, đau nhói.



Họ bước vào cửa hàng, hắn toan đuổi theo. Có bàn tay lay lay tay hắn:



_ Anh hai, anh đi đâu vậy?



Là em gái hắn, quên mất. Hắn cười gượng:



_ Không, không đâu cả.



_ Anh muốn ở lại đây thêm chút nữa à?



_ Không, chúng ta về.

TTTTT




Thoắt cái đã đến thứ bảy, và ngày mai cậu phải đi với anh. Cậu mong cái ngày được gọi là chủ nhật này bị nhà nước bãi bỏ luôn cho rồi. Quyết tâm không nghĩ đến việc đó nữa, cậu tiếp tục dọn dẹp đồ đạc vào trong thùng, dù cũng chỉ còn một tuần nữa thôi.



Sáng hôm sau…



Đang mơ mơ màng màng, cậu nghe tiếng xe máy, nghĩ bụng:



_ Lại cái bọn đua xe, mà thôi, cũng chẳng liên quan gì tới mình.



Và cái con sâu ngủ ấy lại rúc vào trong chăn, định bụng ngủ tiếp.



Ding… Dong…



Tiếng chuông cửa vang lên, cậu sực nhớ ra hôm nay là ngày tử với cậu. Cậu mở cửa ra, nhìn xuống, quả như dự đoán, tiếng xe máy ban nãy đúng là anh. Chẳng cần suy nghĩ đắn đo, cậu với lấy bộ quần jeans áo thun mặc vào rồi chạy xuống nhà.



_ Chào, cậu chạy đi đâu mà vội thế, còn sớm ba mươi phút mà, hy vọng không phải là trốn tôi.



_ Tới sớm vậy thì ngồi đó đợi tôi ăn sáng.



_ Không cần thiết, ta sẽ cùng ăn sau, đi thôi.



Thật tình chẳng có lần nào cậu ước muốn có Haya ở nhà như vậy, tiếc là cô nàng đã đi dã ngoại với câu lạc bộ từ hôm qua rồi, nếu không chắc cô ấy đã cản anh lại. Hoặc cũng có thể cô ấy sẽ tiếp tay cho anh.



Anh đội nón bảo hiểm lên rồi ra hiệu cho cậu lên xe.



_ Không có nón cho tôi à?



_ Không, vì vậy ôm cho chắc kẻo té.



_ Mơ.



Cậu ngồi sau xe, tay níu lấy vạt áo khoác của anh.



_ Vầy là ổn rồi.



_ Lỡ áo tôi mà rách thì cậu sẽ rớt xuống đường đấy.



Anh nói, cười hì hì rồi kéo tau cậu vòng qua eo mình. Để cho cậu không thể rút tay lại, anh lập tức rồ ga phóng tới. Người ngoài nhìn vào cách anh điều khiển chiếc xe lạng lách ở vận tốc 100km/h sẽ không dám tin anh là một thầy giáo. Đột nhiên, anh cho xe thắng gấp lại, cậu bị mất đà và đập mặt vào lưng anh.



_ Thấy tài lái xe của tôi thế nào?



_ Giết người.



_ Đâu thể nào tệ dữ vậy. Thôi vào trong tìm chỗ ngồi đi, tôi gửi xe rồi vào ngay.



_ Đây à, trông có vẻ đắt quá, tìm tiệm nào khác đi.



_ Tôi mời mà cậu lo gì, vô nhanh đi.



_ Cho tôi vào đây thì anh đừng có mà hối hận đấy.



Nói rồi cậu cầm menu gọi hết món này đến món kia, ít nhất là bốn năm món. Anh ngồi yên ngắm cậu, không nói một lời nào, đôi mắt anh nhìn cậu nhưng đầu óc lại liên tưởng tới một người khác cũng đã từng cùng anh tới đây và cũng có kiểu ăn y hệt như cậu. Khi ngước lên và nhận ra anh đang chăm chăm nhìn mình, cậu ngượng nghịu nuốt, rồi nói gần như cùng lúc với anh.
Về Đầu Trang Go down
§---Megumi---§
Shinobi
Shinobi
§---Megumi---§

Warning :
ONAJI( giống nhau) Empty0 / 1000 / 100ONAJI( giống nhau) Empty

Status : Cool
Clan : Uchiha
Sex : Nữ Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 703
Ngày tham gia : 12/06/2008
Tuổi : 30
Tiền đồng : 6200
Danh tiếng : 8
Medal : ONAJI( giống nhau) Ee0c13aafd64 ONAJI( giống nhau) Medal12
Pet : ONAJI( giống nhau) Littleuka2

ONAJI( giống nhau) Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: ONAJI( giống nhau)   ONAJI( giống nhau) I_icon_minitime2008-12-29, 18:14

_ Này, tôi có chuyện cần nói.



_ Cậu làm tôi nhớ đến một người.



_ Ai cơ?



_ Nói đi!



_ Thôi không có gì. Anh bảo sẽ cho tôi biết lí do, nhớ không?



_ Ừ, gần đây có khu vui chơi đấy, đi ha.



_ Sao, tôi tưởng ta chỉ đi ăn thôi.



_ Tôi đã để cậu chọn món thoải mái, giờ thì cậu phải nghe lời tôi.



_ …



Anh bảo gần đây thì quả thật đúng. Hai người đi bộ khoảng mười lăm phút đã tới nơi. Cậu cứ như một đứa con nít, trò nào cũng chơi. Trước khi ra về, anh gợi ý:



_ Lên đu quay một vòng nha, trên đó cảnh rất đẹp đấy.



_ …Tôi đâu được lựa chọn. Đi thì đi.



Đu quay chầm chậm lên cao, cậu nhìn ra cửa cabin, ngắm nhìn nét đẹp của nơi này lần cuối. Cậu hỏi anh qua tấm kính, không nhìn lại:



_ Tại sao anh lại thích tôi?



_ Có lẽ vì cậu rất giống người ấy. Ngây thơ, giống trẻ con, cả cách ăn và cách làm ngơ tôi cũng y hệt.



_ …



_ Tôi đã mong được cùng cậu ta đi chới thế này biết bao. Tiếc là cậu ta bỏ đi mà tôi thậm chí còn không nói được lời tạm biệt.



_ …



_ Thôi ta về, mai cậu còn đi họcvà tôi cũng phải lên lớp mà.



Suốt chặng đường về, anh và cậu không ai nói lời nào. Cả hai đều đang theo đuổi những suy nghĩ riêng của bản thân.

TTTTT




Hắn tới thư viện từ sớm, giở sách mà không đọc. Ngồi thẫn thờ cho thời gian trôi qua, hắn đang chờ đợi. Hôm nay hắn muốn chủ động nói chuyện với anh, cho nên sẽ không để anh đợi như mọi khi. Hắn không phải đợi lâu, vì anh cũng có thói quen tới sớm.



_ Chà, bữa nay em sớm quá ta!



Hắn ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn anh ngồi xuống. Ngày thường hắn sẽ nhăn răng ra cười với anh, nhưng hôm nay tự dưng làm không được, hắn đành cười nhẹ một cái - mà chắc là nó rất nhạt nhẽo:



_ Chào anh.



_ …Em không khoẻ hả? Xanh xao thế, bộ nhớ anh ra nông nỗi này sao?



Anh vẫn hài hước như mọi khi, và vẫn vô tình như mọi khi, hắn nghĩ, có bao giờ anh nghĩ rằng một ngày nào đó sự hớn hở của mình sẽ làm hắn buồn không. Chắc là chưa. Vì hắn cũng vậy.



_ Anh, em muốn hỏi…



_ À, anh cũng có chuyện cần nói. Anh mời em đi đám cưới.



_ S…sao cơ? – Phải chăng hắn không cần phải hỏi lại anh?



_ Chuyện đó có gì to tát đâu, sao em ngạc nhiên vậy?



_ … – Đúng rồi, có gì to tát đâu, anh có nói anh yêu hắn bao giờ, anh chỉ đồng ý cho hắn được gần, anh lấy vợ, chuyện ấy nhỏ bé thôi – Thế, cô dâu có đẹp không anh?



_ À, đẹp thì có đẹp, cũng đảm đang, biết chăm sóc. Nhưng em chưa sống cùng thì chưa biết dữ thế nào đâu!



Anh nói năng tự nhiên thật, không ngờ anh xem cái “thích” của hắn là một tình cảm của con nít, và hắn đã từng nghĩ rằng mình có anh cơ đấy! Ngốc quá! Hắn đứng dậy, cười với anh - một nụ cười ngớ ngẩn không thể tả:



_ Nhưng trông anh hạnh phúc lắm cơ mà! Chúc mừng anh nhé! À, em phải về đây, chào anh.



Anh ngơ ngác nhìn theo, lòng rối bời không hiểu. Chúc mừng?

TTTTT




Cả tuần dài sau đó, hai người dù chạm mặt nhau cũng vẫn chỉ im lặng, thậm chí không nhìn nhau. Hay nói đúng hơn là cậu tìm cách tránh anh nhiều nhất có thể, vì nếu hai người nói chuyện, cậu sẽ phải trả lời anh. May cho cậu, anh cũng không muốn gặp cậu lúc này.



Thứ bảy, cậu lên đường đi Tokyo, không nói cho ai về chuyện này: bạn bè, thầy cô của cậu không ai biết gì cả.

TTTTT




Những ngày sau ấy, hắn và anh không gặp nhau một lần, cũng không liên lạc. Không rõ hắn làm gì, còn anh thì bận bịu với luận án chuẩn bị tốt nghiệp. Anh bù đầu bù cổ hơn, nên cũng chẳng có thời gian rảnh rỗi đến thư viện, thỉnh thoảng anh trống trải, muốn được gặp hắn, thì lại chẳng biết đường nào mà liên lạc. Anh lại xoay vòng với công việc, sau khi tốt nghiệp Sư phạm làm giáo viên rồi, anh sẽ nói với hắn.



Chiều hôm ấy, nắng nhẹ, anh mò được địa chỉ của hắn từ bà thủ thư Toki. Một căn nhà khá nổi bật trên con đường gần thư viện. Anh bấm chuông, gọi cửa, nhưng không ai trả lời, anh nghĩ chắc cả nhà đều đi vắng. Một người phụ nữ trung niên đi bộ gần đó bắt chuyện với anh:



_ Xin hỏi, cậu đây là Nogawa Hideaki có phải không?



_ Vâng ạ. Cô biết cháu?



_ À, Kotani ấy mà, nó nhờ cô chuyển cái này cho cháu.



Anh đón một tờ giấy tập gắp làm tư từ tay người phụ nữ.



_ Nhà Yoshiki chuyển đi cả tháng nay rồi.



Người phụ nữ nói rồi đi bộ lên con dốc, anh lo lắng như lửa đốt, vội mở bức thư của hắn ra xem.



“Anh, lâu rồi không gặp. Anh vẫn khoẻ phải không? Hờ, khỏi hỏi em, lúc nào em cũng khoẻ.



Viết thư này để xin lỗi anh về vài thứ, vì em chuyển đi mất mà chưa liên lạc được với anh. Hôm trước anh và chị ấy đi chọn áo cưới, em có thấy, mà không gọi, không tới chào, thật kỳ quá! Tha lỗi cho em nhé! Anh đọc thư thì chẳng biết em đang làm gì nhỉ? Chỉ biết là em không còn ở Osaka đâu. Xin lỗi thêm lần này vì không báo cho anh hay, mà chắc anh cũng chẳng cần biết, nhỉ? Đám cưới bận bịu thế mà.



Em không giỏi Văn như anh đâu, nên không biết viết gì cho hay. Nên, chúc anh sức khoẻ, gửi lời này đến chị ấy giúp cho em. Quên nữa, xin lỗi vì không tới dự đám cưới của hai người nhé (anh có mời mà em lại chạy mất tiêu). Tạm biệt.”



Anh nắm chặt lá thư và quỳ xuống bậc thềm nhà hắn. Kotani, từ khi nào em lại nói với anh một cách tàn nhẫn như vậy? Kotani, từ khi nào em nghĩ anh xem em chỉ là một cậu bé? Kotani, từ khi nào em có thể tưởng ra được anh sẽ chọn một ai khác thay vì em? Kotani, em từng nói em ghét những kết thúc đau buồn, sao lúc này em tự dựng nên một kết thúc như thế, về chúng ta? Kotani… Anh muốn muôn lần gọi tên hắn, anh muốn muôn lần hỏi hắn. Nhưng, hắn vụt mất rồi, ai sẽ nghe anh gọi tên và ai sẽ giải đáp cho anh những câu hỏi? Ông trời ơi, tại sao ông mang hắn đến rồi lại đem hắn đi bằng một sự hiểu lầm ngớ ngẩn như thế? Hãy trả lời cho anh biết anh sẽ tìm lại hắn ở đâu...



Bức thư là tờ giấy tập gấp làm tư, vài giọt nước loang lổ trên đó, rồi nó ướt sũng. Mưa.

TTTTT




Ba ngày trôi qua, cậu và Hayami vẫn không đến lớp. Mới đầu anh chỉ nghĩ đơn thuần là nhà hai người có việc bận. Nhưng đã một tuần trôi qua mà vẫn không thấy hai đứa đâu, anh thật sự lo lắng, linh cảm chẳng lành đưa bước chân anh tới thẳng phòng hiệu trưởng.



_ Thưa thầy, thầy có biết sao hai em học sinh lớp tôi vắng mặt không?



_ À, chúng chuyển đi Tokyo rồi. Kenichi có nhờ tôi đưa anh cái nếu anh có hỏi.



Lại một lá thư nữa, đây là điều chẳng hay ho gì đối với anh, quá khứ đang trở lại và anh lại đánh mất người mình yêu một lần nữa.



“Xin lỗi nhé anh Hideaki, lẽ ra tôi nên báo cho anh biết về trước. Nhưng tôi không biết nói sao và cũng chẳng muốn làm anh tổn thương.



Tôi nghĩ có lẽ anh cũng đoán được câu trả lời của tôi rồi. Anh yêu tôi vì tôi giống người yêu cũ của anh, nhưng tình cảm đó sẽ không kết thúc tốt đẹp. Hơn hết, tôi không muốn bị xem là vật thay thế, tôi muốn được là chính mình và sẽ có người yêu tôi vì chính bản thân tôi.



Đừng quá đau khổ. Người phù hợp với anh sẽ xuất hiệ sơm thôi mà,

Kenichi Kinya”


Lá thư của cậu bị anh vò nát trong đôi tay run rẩy, đầu óc anh ngổn ngang bao ý nghĩ nặng nề.



_ Tại sao chứ, tại sao việc này luôn xảy ra với mình. Ông trời thật quá bất công.



Anh nghỉ dạy suốt hai tháng trời vì tinh thần suy sụp. Mãi cho đến khi chị anh đưa lá thư mời về trường dạy chính thức của thầy hiệu trưởng. Nhìn cái phù hiệu trường dán ngoài bao thư, anh chợt nhớ đến lời thầy hiệu trưởng đã nói rằng cậu chuyển lên Tokyo, vậy là cùng nơi hắn đến. Anh mở điện thoại lên, lần tìm trong danh bạ: Kotani.
Về Đầu Trang Go down
§---Megumi---§
Shinobi
Shinobi
§---Megumi---§

Warning :
ONAJI( giống nhau) Empty0 / 1000 / 100ONAJI( giống nhau) Empty

Status : Cool
Clan : Uchiha
Sex : Nữ Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 703
Ngày tham gia : 12/06/2008
Tuổi : 30
Tiền đồng : 6200
Danh tiếng : 8
Medal : ONAJI( giống nhau) Ee0c13aafd64 ONAJI( giống nhau) Medal12
Pet : ONAJI( giống nhau) Littleuka2

ONAJI( giống nhau) Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: ONAJI( giống nhau)   ONAJI( giống nhau) I_icon_minitime2008-12-29, 18:16

Chapter 4 _ NGƯỜI TA GỌI ĐÓ LÀ NGẪU NHIÊN HAY ĐỊNH MỆNH?



Cậu đưa tay vuốt nếp áo cho gọn gàng lại rồi lặng ngắm chính mình trong chiếc gương lớn. Đã một tuần qua thì phải, cậu chuyển đến Tokyo. Đến với thành phố không ngủ về đêm, tấp nập với những ánh đèn sặc sỡ chạy dọc những con đường dài đông đúc. Osaka cũng không khác, hình như cậu đang chạy trốn khỏi nó… Có phải hay không?



Cạch!



_ Kinya?



_ Haya.



Nhỏ bước vào phòng cậu với nụ cười nhẹ. Hayami trông vẫn xinh, cho dù tông trắng-xanh của bộ đồng phục thuỷ thủ không hợp với mái tóc đỏ cắt ngắn cùng đôi mắt lục của nhỏ như hợp với những sắc tự nhiên trên cái đầu bù xù và màu mắt cậu.



_ Ừm, đồng phục đẹp lắm. Thiếu cravat rồi, lại gần đây chút coi.



Nhỏ ngoắc ngoắc tay để nhỏ có thể vòng cái carvat đen qua cổ cậu và thắt nó thành một nút hoàn chỉnh rồi đẩy cậu tới trước gương lần nữa.



_ Nè, coi được chưa? Kinya lúc nào cũng hợp với trang phục chỉnh tề hết.



Khẽ nghiêng đầu, cậu thầm nghĩ, chiều cao của cậu thật ra chẳng đáng tự hào, nên cậu không cao hơn Hayami là bao. Nhưng nhiều lúc đứng cạnh, giống như thế này, bỗng dưng thấy nhỏ như muốn cao hơn cậu. Nếu như bây giờ nhỏ đưa tay xoa đầu cậu, chắc sẽ không buồn cười nhỉ. Nghĩ tới đây, cậu phì cười. Chà, có lẽ cũng có buồn cười đôi chút.



_ Cười cái gì đó hả? – Nhỏ đánh vai cậu – Thôi, thay đồ đi.



_ Thay cái gì?



_ Đồng phục.



_ Chi? Haya nói chiều nay vô trường mà.



_ Vô trường đâu có nghĩa là đi học, tối mà. Chúng ta đi chơi.



_ Đi đâu vậy?



_ Muốn biết thì đi mới biết được! – Hayami cười ranh.



Cậu thở dài nhìn nhỏ đóng cửa lại, rồi bất giác cậu thấy vui vui. Cho cậu chọn một gia đình, cậu sẽ chọn làm thằng em quỷ sứ của bà chằn này.

TTTTT




_ Cái…cái quái gì đây?



Cậu nhăn mặt hỏi nhỏ. Ý cậu vừa phàn nàn về bài nhạc hip hop của mấy tên đang rap quay cuồng trên sân khấu, những bước nhảy thuộc hàng siêu đẳng của mọi người, và những tia sáng xanh xanh đỏ đỏ cứ đảo vòng vòng không ngớt khắp khu nhà. Nhỏ vừa đi cạnh cậu vừa nhịp đôi giày boot đen cao tới gối theo điệu nhạc.



_ Câu lạc bộ Âm nhạc của trường này đó. Thích không?



_ Không. – Cậu gọn lỏn.



_ Coi kìa. – Nhỏ bẹo má cậu – Ngài Nhăn Nhó sao thế?



_ Nhạc này đau tim muốn chết.



_ Ờ, thôi thì đừng nghe nhạc. Với lại mình tới đây đâu có vì nhạc.



_ Làm gì? Kéo người ta đi mà không nói rõ gì hết.



_ Đừng giận mà. – Nhỏ quàng tay qua tay cậu – Hì, đi tìm người.



_ Ai?



_ Đây!



Nhỏ kéo mạnh tay cậu. Cũng thật may vì cậu đã quá quen với cái kiểu giỡn cà chớn này, nếu không chắc đã lăn bò càng ra đất và sẽ bị nhỏ lôi đi như một thùng hàng. Cậu đảo mắt nhìn quanh, và bắt gặp một gã đang giơ tay chào về phía cậu. Cậu thừa biết cậu chẳng cần phải chào lại, vì nhỏ Hayami bên cạnh đang vẫy tay liên tục không ngừng.



_ Chào buổi tối, anh Yoshiki.



_ Kotani là được rồi, Hayami.



_ Ô, vậy thì Haya là được rồi ạ.



Cậu âm thầm nhìn anh chàng tên Kotani trong khi Hayami cứ liên tục tía lia. Tất cả; từ cách để vài sợi tóc trước mái rũ xuống rất lãng tử, tới trang phục là jacket phá cách cùng những cái túi khoác ngoài cái áo khoá kéo hờ, và phong thái bất cần đời ngồi tựa rất thoải mái vào quầy bar, mấy ngón tay xoay xoay đùa nghịch cái ly đựng thứ nước sóng sánh màu đỏ; chắc hẳn nhiều người sẽ buông tiếng bảo hắn là một tên nhóc choai choai hay ăn chơi nào đó, sẵn sàng đánh bầm dập một bọn cầm mã tấu gặp trên đường. Nhưng cứ nhìn sự lịch thiệp trong từng câu nói, và một nụ cười rất nhẹ nhàng kia mà xem, sao mà hợp với hình tượng một chàng trai đẹp mã vận áo vest và một cái nơ đỏ trước ngực. Cuối cùng, cậu thở dài kết luận: Hắn là một thằng kỳ cục.
Về Đầu Trang Go down
§---Megumi---§
Shinobi
Shinobi
§---Megumi---§

Warning :
ONAJI( giống nhau) Empty0 / 1000 / 100ONAJI( giống nhau) Empty

Status : Cool
Clan : Uchiha
Sex : Nữ Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 703
Ngày tham gia : 12/06/2008
Tuổi : 30
Tiền đồng : 6200
Danh tiếng : 8
Medal : ONAJI( giống nhau) Ee0c13aafd64 ONAJI( giống nhau) Medal12
Pet : ONAJI( giống nhau) Littleuka2

ONAJI( giống nhau) Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: ONAJI( giống nhau)   ONAJI( giống nhau) I_icon_minitime2008-12-29, 18:17

_ Cậu này là Kenichi Kinya, bạn học của em.



Cậu lại bị kéo lại một cách bất thình lình, mà thủ phạm ác nhân ác nghĩa làm cổ tay cậu đỏ ửng lên không ai khác ngoài con nhỏ Hayami.



_ Kinya nè, đây là anh Kotani, trưởng nhóm của câu lạc bộ đó. Sau này tụi mình sẽ cần ảnh giúp nhiều. – Nhỏ hí ha hí hửng nói với cậu rồi quay sang thì thầm với Kotani khiến anh chàng này cứ cười cười – Cậu ấy nhát lắm.



Cậu khẽ gật đầu, tuy nhiên không cười. Kotani ngắm cậu nhóc trông có vẻ rất bướng bỉnh đang cố gắng phớt lờ sự quan sát của mọi người, thân hình nhỏ nhắn hợp một cách lạ kỳ với áo thun trắng bên trong áo sơ mi dài tay khoác ngoài và quần jeans màu bụi bặm. Đôi mắt màu xanh biển ấy cứ tảng tảng đi đâu xa lắm, nhưng Kotani chỉ cười.



_ Tôi tưởng chuyện cậu nhát là một trò đùa của Haya chứ. Đừng nói với tôi là cậu có ấn tượng xấu vì tôi ngồi ở quầy bar uống rượu nhé! – Kotani đặt cái ly xuống bàn và bước đến gần cậu.



_ Nếu vậy thì cậu hiểu lầm trầm trọng rồi! – Hayami cười lớn – Trường này có nội quy với tuổi thành niên nghiêm nhất nhì Tokyo đó. Mấy cái chai whiskey với vodka trên kia chỉ là…nước trái cây thôi.



_ Không nói vậy chắc cậu ta đã nghĩ anh uống rượu nặng, nhỉ, Haya?



_ Hay là máu? Anh giống vampire lắm!



Cậu không phản ứng gì nhiều, tuy nhiên cũng công nhận là hắn đoán ra trúng cậu nghĩ những gì, chỉ chả hiểu sao có gì mà hai cái người kỳ quái kia cứ cười hoài, trò đùa chẳng vui chút nào.



_ Trang phục này trông tuyệt đấy! – Kotani cầm bàn tay trái của cậu lên – Nhưng tay áo này dài quá, trông thụ động hơn đấy, cậu không nghĩ vậy sao? – Vừa nói Kotani xăn tay áo lên cao hơn cổ tay của cậu.



Cậu đã nghĩ mình sẽ giật tay lại và cho anh chàng này biết thế nào là lễ độ khi dám tự tiện như vậy, nhưng cậu chỉ đứng yên để Kotani làm vậy với tay kia. Chắc có lẽ hành động ấy thoảng một sự quan tâm chăm sóc, giống như Hayami thường làm với cậu.



_ Haya, em nói cậu này thường cùng sinh hoạt với em. Hai người song ca sao?



_ Không phải vậy, cậu ấy trong ban nhạc đó mà, thường hay chơi đệm cho em.



_ Vậy sao? Cậu chơi nhạc cụ gì? – Kotani quay sang, cúi xuống nhìn cậu.



_ Trống. – Có vẻ cậu khá thích cách nói chuyện cụt ngủn khi đối thoại với Kotani.



_ Chà, may quá! – Sự mừng rỡ đột xuất cùng với nụ cười của Kotani chẳng đáng tin tưởng chút nào – Sắp đến lượt tôi phải lên sàn diễn đây, nhưng tay cộng sự chơi trống bị cấm túc ở nhà vì điểm kém rồi. Không phiền cậu chứ?



_ Kotani, anh tâng Kinya hơi cao rồi đấy! Cậu ấy chỉ biết chút đỉnh thôi! – Hayami chen ngang – Nhóc này chỉ chơi nhạc phim thôi, anh biết đó, chơi cho vui ấy mà!



Cậu thở hắt ra, cậu chơi nhạc phim chỉ vì nhỏ muốn thế, con Hayami này chuyên hát nhạc phim mà lại. Nhưng thôi, gườm gườm nó lúc này là không nên. Nhỏ đang giúp mình, và quan trọng nhất là cậu muốn thoát khỏi cái trò chơi ngớ ngẩn mà Kotani sắp bày ra, bất kể nó là cái gì.



_ Vậy thì càng tốt chứ có gì đâu! – Thật không ngoa nếu khen Kotani là một anh chàng điềm tĩnh và rất…ranh – Tôi cũng chơi nhạc phim thôi mà!



_ Ơ…ớ… – Ánh mắt cậu thoáng giật thót trong khi nhỏ Hayami ú ớ tìm đường chạy. Cậu quay lại và cảm thấy xương sống lạnh toát khi bắt gặp nụ cười trên khuôn mặt nhỏ, mà theo cảm nhận của riêng cậu thì nó giống hệt cái mỉm cười của Kotani ban nãy – Vậy thì Kinya lên thể hiện chút tài năng cho Hội trưởng xem đi, nhỉ? Last Battle chăng? Cậu thích bài đó mà, hì hì.



_ Ê! Haya… – Cậu vẫn ngoái lại với vẻ khó chịu khi bị nhỏ đẩy về phía trước.



_ Last Battle? Tôi từng chơi, hy vọng cậu đừng chê nếu tôi không đạt nhé! – Trái với lời nói lịch lãm ấy của Kotani là cậu ta nắm cổ tay cậu kéo đi. Cậu chợt tự hỏi hai người nhanh học mánh của nhau quá!



_ Ơ, ai cho phép…ai cho phép làm như vậy hả!? – Cậu định mắng cho Kotani một trận vì tất cả những điều bực tức dồn nén, kể cả giận cá chém thớt vì Hayami, nhưng có vẻ cậu gặp một chút vấn đề trong xưng hô.



_ Cậu bao nhiêu tuổi? – Kotani thấy rõ, dù cậu không thốt ra lời nào.



_ Mười…mười bảy.



_ Tôi mười tám. – Kotani nói mà không quay lại, cứ thế lôi thẳng cậu lên sàn diễn.



Khá vất vả Kotani mới dắt cậu lên tới nơi, và anh chàng phải công nhận cậu thật là bướng bỉnh. Đứng trên sân khấu, cậu cũng chẳng ngại ngùng giằng tay Kotani và toan bước xuống.



_ Coi nào, giúp tôi đi. Tôi nhờ cậu thật mà, Kinya.



Cậu quay lại nhìn Kotani, trên khuôn mặt là nhiều xúc cảm ngổn ngang, có lẽ Kotani cũng không đọc hết được.



_ Tôi không thích người lạ gọi tôi bằng tên.



_ Sao vậy? Tôi tưởng cậu thích thế, cậu không ưa nếu tôi gọi cậu bằng cậu bé, đúng không?



Khuôn miệng cậu khẽ mở rồi khép lại trong chốc lát.



_ Chỉ là chơi nhờ thôi đấy.



Cậu bước lên lại khiến khuôn mặt cười của Kotani dãn ra phần nào.



Kotani vẫy tay với mọi người, cứ như là minh tinh màn bạc vậy. Last Battle không phải là bài khó chơi, ít nhất là đối với cậu, trong màn này cậu chỉ là người chơi đệm, tuy nhiên trống là phần khá quan trọng, vả lại cậu không muốn có ấn tượng xấu với trường mới, nên có lẽ nên chơi cho đàng hoàng, không được tư thù cá nhân. Cậu thầm thở dài với điều đó và nhìn quanh: Hắn sẽ chơi gì? Chỗ của hai chiếc trompette và cây piano kiểu cổ điển phía cuối đã có người, cậu là tay chơi trống, nhạc cụ duy nhất còn thiếu là…violin?



Cậu đang cởi dở chiếc áo sơ mi khoác ngoài giật mình quay sang, Kotani đã cởi bỏ jacket từ lâu, điềm nhiên đứng giữa sân khấu với vẻ hững hờ nhất mà cậu từng thấy. Kotani lôi lại gần ba cây micro đứng quanh mình và gác chiếc violin lên vai. Hắn ta là đồ điên, cậu thầm nghĩ, sự nổi trội đặc biệt trong bản nhạc này là số lượng các nhạc cụ có thể tham gia, nhưng tất cả chỉ là nhạc đệm cho duy nhất violin toả sáng. Hai kèn, một dương cầm và một trống, đáng lý ra sẽ phải có bốn hay ba người nữa chơi cùng hắn. Nhưng không, phải chăng cái tên ích kỷ kia muốn một mình nổi trội, hay hắn quá tự tin và ngạo nghễ?



Một cô gái trẻ ngồi xuống bên cây piano, hai anh chàng đứng gần đó giương trompette ra hiệu sẵn sàng với Kotani, cậu quay đi, lặng đưa hai cánh tay lên cao quá đầu và bắt chéo hai dùi trống gỗ. Hắn tựa cằm lên chiếc violin và khẽ gật đầu về phía phòng điều khiển ánh sáng. Phụp! Căn nhà chìm trong bóng tối, sự im lặng trùm xuống tất cả, đám đông chờ đợi một sự khởi đầu.



Những ánh đèn pha chợt bị đánh thức, mở to những đôi mắt sáng rỡ nhìn xuống ban nhạc.



Tiếng kèn trầm vang lên, mấy giây đủ để vọng lại một hồi ngắn làm những bậc thang cho tiếng violin bước lên, chậm rất chậm, dài và ngân ra theo cánh tay của Kotani đưa đẩy. Cậu sẽ không bị ảnh hưởng, sẽ chỉ là một bản nhạc, tất cả sẽ kết thúc. Cái ý nghĩ mới vừa trôi qua trong đầu cậu chợt lung lay, rung lên như tiếng chuông bạc điểm trên tháp nhà thờ lúc nửa đêm. Cậu không thể cưỡng lại chính mình để khỏi quay đầu lại nhìn cái dáng dong dỏng cao đang buông ánh mắt đen trầm ngâm lặng đi, với những nốt violin dăng dẳng ray rứt hắn ta tạo ra với những ngón tay điêu luyện trên sáu dây đàn mảnh khảnh. Âm thanh của cây violin rất chậm rãi và từ tốn, nhưng nó rất khéo léo thay đổi tốc độ, nhanh hơn, và rồi nhanh hơn nữa, càng nhanh nó lại càng vút lên, tựa như đôi cánh một vị thiên thần tung ra màu trắng muốt. Cậu trôi theo dòng chảy dập dìu đó, và chợt tỉnh giấc ngủ giây lát ấy khi mấy ngón tay của hắn phía cuối vĩ cầm rung lên khiến tiếng violin ngân liên hồi, hòn bi nhỏ đen láy của Kotani đẩy về phía cuối đuôi mắt, chạm khẽ màu xanh của biển khơi trong đôi mắt của cậu, kèm theo một nụ cười nơi khoé miệng: thách thức.



Cậu quay đi, khép đôi mắt, một điều thoảng qua trong tâm trí cậu, lúc này đây, cậu muốn chơi Last Battle bằng tất cả cậu có, lúc này đây, cậu muốn nó là bản nhạc tuyệt nhất cậu từng chơi. Hắn nhấc tay lên khỏi cây đàn và nhắm mắt để chìm vào mấy giây lặng sau màn mở đầu, chờ đợi. Khoảng lặng ấy đủ để cậu chuẩn bị mình, đôi mắt bất chợt mở ra cùng một ánh nhìn người ta thường hay gọi là quyết tâm. Và cũng bất chợt như sự thức tỉnh trong màu mắt xanh, cậu hạ hai cánh tay xuống, trống nổi lên. Trận chiến đã nổi lên! Cậu một mình đưa những tiếng trống đanh gọn vào không gian làm không ít người phía dưới chú ý, theo sau đó là tiếng trompette, và rồi piano rất khiêm nhường, những sắc điệu đỡ cho violin một lần nữa vào cuộc chơi. Một điệp khúc của những thanh âm cùng chung một giai điệu như đang đốt cháy căn phòng lên. Cuối một điệp khúc như thế, là từng nốt rất gọn ghẽ của violin liên tục vút lên. Khác hẳn với những lần cậu chơi trước đây, đơn độc như thế nên tiếng violin chưa bao giờ sắc sảo như vậy, chưa bao giờ chính xác như vậy, chưa bao giờ cậu có thể cảm nhận rõ ràng tiếng một thanh đoản kiếm sắc lẻm vung lên trong không khí và lạnh toát kề bên cổ họng…như thế này.
Về Đầu Trang Go down
§---Megumi---§
Shinobi
Shinobi
§---Megumi---§

Warning :
ONAJI( giống nhau) Empty0 / 1000 / 100ONAJI( giống nhau) Empty

Status : Cool
Clan : Uchiha
Sex : Nữ Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 703
Ngày tham gia : 12/06/2008
Tuổi : 30
Tiền đồng : 6200
Danh tiếng : 8
Medal : ONAJI( giống nhau) Ee0c13aafd64 ONAJI( giống nhau) Medal12
Pet : ONAJI( giống nhau) Littleuka2

ONAJI( giống nhau) Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: ONAJI( giống nhau)   ONAJI( giống nhau) I_icon_minitime2008-12-29, 18:18

Cái điệp khúc ấy, lặp lại và lặp lại, cứ vội vàng thêm mỗi lần nó quay lại, lặp lại và lặp lại, cứ sung mãnh thêm mỗi lần nó quay lại, thể như điệp khúc này sẽ thay thế cho lúc người ta cho thêm củi vào đống lửa vốn đã hừng hực một góc trời. Lần thứ hai lặp lại của điệp khúc, khá rảnh tay với nhịp trống đệm không quá liên hồi của cuối khúc, cậu lại trộm nhìn về phía sau và ngạc nhiên khi thấy hắn chả có vẻ gì là mất sức, không một cử động thiếu thoải mái nào được biểu lộ, piano vẫn hết sức cố gắng để đệm theo tiếng violin nhanh đáng nể, hai tay trompette đang tạm ngừng lại và đang lấy thêm không khí vào trong lồng ngực.



Cậu quay phắt đi và nhắm nghiền đôi mắt cho cặp mày nhíu lại, hằn những nếp khó chịu trên trán. Cậu nhận ra chính mình cũng giống như vậy, cậu nhận ra một sự gấp gáp không nên có và nằm ngoài dự kiến trong hơi thở của cậu, không phải sự hốt hoảng, cậu đang bị kích động.



Lần thứ ba. Trống - cậu - mạnh mẽ và dứt khoát vẫn không ngừng đuổi theo bước chân vội vã và đầy thử thách của violin - hắn. Tiếng hò reo của đám đông bên dưới nổi lên, tiếng hô cùng tiếng kèn làm nền cho bản nhạc, không ngân dài, không ê a, rất gọn gàng, rất nhanh chóng, piano chỉ còn là từng âm thánh thót khiêm tốn ngoài cuộc đấu. Không cần phải quay nhìn, cậu cũng có thể thấy trước mặt đôi mắt hắn đang nhắm lại và chìm vào biển nhạc, mái tóc đen rũ xuống trên vầng trán cao ngạo ấy… Hai bàn tay cậu không còn cảm giác, chúng tê rần vì sức lực cậu đặt lên đó, theo một ngọn lửa vô hình đang mãnh liệt cháy trong sâu thẳm. Sự rát bỏng cháy lên trong những con tim, những thanh âm hoà cùng một dòng nhạc; nhưng người ta tìm ra trong đó, sự nhiệt huyết, những thanh âm tựa những con mãnh thú lao vào quần thảo nhau, người ta cũng tìm ra trong đó, hình ảnh của những chiến binh và hai thanh kiếm thánh toé lửa, đường kiếm cứ nhằm đối phương mà chém, những kẻ đang đánh nhau thấp thoáng những nụ cười, cũng thấp thoáng những giọt nước mắt…



Không hẹn mà cùng, tiếng nhạc chậm lại dần, âm thanh dương cầm dường như đã biến mất, và những chiếc trompette trầm một điệu đều đều như chìm hẳn đi, cổ vũ đã im hơi. Chỉ còn lại cậu và hắn, cậu một nhịp chầm chậm, hắn từng nốt ngân nga. Không hiểu sao cái sự tăng tiến ấy vẫn cứ còn hoài dai dẳng, cậu không ngừng làm cho âm thanh của mình rõ ràng, hắn không ngừng biến âm thanh của mình mỗi lúc mỗi rít lên như con rắn độc khè lưỡi. Nhịp trống đó giáng xuống rất mạnh, nốt vĩ cầm ấy rít lên rất cao. Không có gì tả được cái điều lạ lùng cứ âm ỉ cháy trong cậu, lúc ấy, tưởng như, cậu ngập chìm trong biển nước, cậu không thể thở, và mặc sức vùng vẫy vô vọng, bàn tay từ đâu cứ khiến cậu bức bối không thể không vỡ tan ra. Khi mà tưởng chừng như những xúc cảm đỉnh điểm sẽ vượt khỏi giới hạn và tự bức mình ra khỏi lồng kính, tưởng chừng như những dây đàn sẽ đứt, tưởng chừng như mặt trống sẽ thủng, tưởng chừng như tấm gương lấp lánh sắp tan ra thành từng mảnh vỡ, nát vụn… Tất cả, dừng lại.



Cậu và hắn, cùng đứng sững như những pho tượng. Đám đông hét lên những tiếng phấn khích, và hầu như tất cả là những lời ngưỡng mộ dành cho hắn. Hơi ngượng ngập một chút, cậu quay lại và chờ đợi. Kotani đánh tay với những tay chơi nhạc khác và bắt đầu đứng cười nói cùng mấy fan hâm mộ của cậu ta. Cậu thở dốc, hừ, cần gì chứ, cậu chỉ chơi nhờ thôi. Cậu nhìn sang phải, nhỏ Hayami đã đứng dưới sân khấu với cái miệng cười hết lớn. Thảy hai cái dùi vào giá và lấy lại áo khoác của mình, cậu bước xuống.



_ Sao mà thở dữ vậy? – Nhỏ tủm tỉm cười.



_ Hmph…mệt…bực bội…thì thở… – Cậu phớt lờ trước sự quan tâm đó.



_ Thôi đừng giận mà! – Nhỏ bá cổ cậu – Kinya có nhận ra điều gì không?



_ Không? Điều gì cơ? – Cậu khoác áo vào, và bất thình lình bị kéo ngược lại – …! Nè, anh vừa thôi chứ!



Nếu chẳng phải là nhỏ Hayami thì thủ phạm không ai khác là Kotani. Cậu ném về phía hắn một vẻ bực dọc.



_ Cái cậu này lạ hen! Chẳng phải vừa rồi muốn nói chuyện với tôi sao?



_ …Anh đi làm nhà văn đi! – Cậu giật tay lại và đổi hướng nhìn đi phía khác, kèm theo một cái khoanh tay ương ngạnh trước ngực.



Hắn khẽ cúi người xuống thấp hơn để đứng ngang bằng với cậu:



_ Sao mà cậu nóng nảy quá vậy? – Cái nụ cười an ủi của hắn chỉ khiến cậu phát khùng lên thêm – Tôi không làm phí thời gian vàng bạc của cậu đâu nhưng, cậu không nghĩ là cuộc đấu giữa chúng ta phải có kết quả sao?



_ Cuộc đấu cái gì? Anh chỉ nhờ tôi thế chỗ tay trống trong ban…



Kotani đặt ngón trỏ lên môi và cười:



_ Chứ chẳng phải trong suốt buổi cậu luôn nghĩ đó là một cuộc tranh tài à?



_ …



_ Tôi nói đúng chứ gì? Thật sự thì tôi tin rằng…



Riinngg!!



Hắn bỏ lửng câu nói và rút cái điện thoại di động đang rung lên trong túi áo jacket. Sự ngạc nhiên thoảng qua trên khuôn mặt của hắn trong chốc lát, ừm, hắn khẽ nói với người bên kia và cúp máy. Hắn im lặng trong mấy giây và lấy lại nụ cười tươi với cậu:



_ Rất xin lỗi cậu nhưng tôi lại có hẹn đột xuất rồi! Người này quan trọng lắm, tôi không thể từ chối. Đừng giận nhé, tôi sẽ đi với cậu dịp khác. – Hắn không nhìn thấy một cái gườm của cậu vì vội quay sang nhỏ – Haya, chào em.



_ Chào anh Kotani. – Hayami cúi người.



Cái dáng cao cao của hắn lách qua dòng người và nhanh chóng ra khỏi cửa. Cậu nhìn theo cho đến khi hắn đã khuất mất, chưa bao giờ cậu nghĩ một người như lại có lúc vội vàng vì một ai đó.



_ Đi, về… Gì thế? – Cậu ngoắc Hayami, và khựng lại khi nhỏ chăm chăm nhìn mình – Không có đang nghĩ đó là ai đâu.



Khi nhanh chân chạy theo cậu bỏ đi một nước, Hayami cười thầm, lại tự nói ra rồi.

TTTTT




Hắn bước vào quán café với sự vội vã, sự vội vàng không kiềm lại được, như một phản xạ rất tự nhiên. Hắn nhìn quanh rồi rảo bước về phía góc quán. Hắn vẫn nhận ra người thanh niên có mái tóc vàng màu nắng và đôi mắt nâu hiền hoà của mùa thu, mặc dù cặp kính đang được anh đặt trên bàn. Anh nở một nụ cười hiền khi hắn ngồi xuống, hắn gật đầu chào lại, một chút hạnh phúc hiện lên trên khuôn mặt.



_ Anh vẫn giữ thói quen ngồi trong góc quán sao?



_ Cái tướng dáo dác của em không đổi chút nào.



Hắn cười làm anh thấy chút ấm lòng. Ngày trước, cũng khá lâu rồi, nếu anh nhớ không nhầm thì là ba năm trước kia, anh và hắn, vẫn thường hay đi tìm sự gần gũi và niềm vui ở nhau, một viễn cảnh của thư viện yên bình. Hắn từng là một học sinh lớp 9, hay cười, hay nói, hay tự tiện, cũng hay lạnh lùng. Anh từng là một sinh viên giữa khoá, hay cười theo, hay nói theo, hay dễ dãi trước sự tự nhiên của nhóc Kotani. Hắn, từng yêu anh. Và anh, từng yêu hắn. Có lẽ là rất nhiều.



_ Em ăn gì không? Mì Ý và soda chăng? – Anh cười. Hắn cũng cười khi ôn lại một chút kỷ niệm:



_ Em…tôi không đói. – Hắn gãi đầu cười trừ – Sao anh tìm được tôi vậy?



_ Từ cô Toki đấy, cậu còn nhớ chứ?



Hắn cười, lần ấy, người ngoài hắn chỉ nói với cô Toki là sẽ nhập học ở đây. Anh tiếp:



_ Tôi nhớ ngày đó cậu bướng bỉnh vô cùng, bây giờ thì sao?



_ Có lẽ còn, anh ạ. Nhưng tôi đổi khác nhiều lắm.



_ Đối với tôi cậu chẳng khác gì cả. Kotani vẫn dễ thương như thế. – Anh cười hiền nhìn cái cách hắn bật cười, quả là chẳng khác đi bao nhiêu, cho dù hắn có thay đổi cách ăn mặc nghịch ngợm hơn, sự khác biệt anh tìm thấy trong đôi mắt đen của hắn vẫn không khác. Chỉ có điều là hắn cười có vẻ nhiều hơn trước, khác đi, với anh, tàn nhẫn như bức thư hắn từng viết trao anh. Hắn mỉm cười đón ly café bốc khói từ tay anh bồi bàn:
Về Đầu Trang Go down
§---Megumi---§
Shinobi
Shinobi
§---Megumi---§

Warning :
ONAJI( giống nhau) Empty0 / 1000 / 100ONAJI( giống nhau) Empty

Status : Cool
Clan : Uchiha
Sex : Nữ Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 703
Ngày tham gia : 12/06/2008
Tuổi : 30
Tiền đồng : 6200
Danh tiếng : 8
Medal : ONAJI( giống nhau) Ee0c13aafd64 ONAJI( giống nhau) Medal12
Pet : ONAJI( giống nhau) Littleuka2

ONAJI( giống nhau) Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: ONAJI( giống nhau)   ONAJI( giống nhau) I_icon_minitime2008-12-29, 18:19

_ Bây giờ tôi có thói quen uống café, là tại anh đó.



_ Thật vậy sao? Đúng là trước kia cậu hay phàn nàn tôi uống thứ này. Điều gì khiến cậu thích nó thế?



_ Vì từ ngày đó, tôi ghét anh. – Hắn nâng tách café lên, hương thơm đượm nồng.



_ …Thật ra thì, ngày hôm đó…



_ …Tôi hiểu lầm. Đó là đám cưới của chị ấy, chị ấy là chị của anh, đúng không?



_ Cậu tìm ra điều này khi nào?



_ Ít lâu sau, tôi cũng không nhớ rõ. Sau khi tôi chuyển đến Tokyo.



_ Bây giờ cậu có thấy hối hận không?



_ …Lúc tôi vừa tìm ra thì có, tôi đã nghĩ rằng mình là thằng ngu ngốc nhất trên đời, lúc ấy tôi còn yêu anh quá nhiều, và tôi tưởng tôi sẽ không thể sống thiếu anh. Nhưng… – Hắn nhìn xuống màu đen đậm đặc trong ly – …bây giờ thì không, tôi không còn cảm giác đó nữa.



_ Tôi hiểu. – Anh nói làm hắn cười nhẹ, nếu như trước kia, chắc trái tim hắn đã thắt lại – Tôi gặp một người rất giống cậu, tôi nghĩ mình đã thích cậu ấy rồi, tệ quá.



_ Giống tôi? Hai người gặp nhau ở thư viện sao?



_ Không hẳn, nhưng hai người rất giống nhau. Cậu ta là một học sinh của tôi: Kenichi Kinya.



_ Tên hay đấy! – Hắn đứng dậy mà không động đến ly café – Cảm ơn anh vì đã mời tôi.



_ Trước đây cậu không khách sáo như thế!



_ Tôi đã nói là tôi khác đi nhiều mà! – Hắn quay người đi với một nụ cười.



_ Khi nào cậu lại phải dẫn tôi đi ăn mì Ý và soda nhé. – Anh nghiêng đầu.



_ Thế anh cũng phải chuẩn bị bao tôi ở nhà hàng đó đi.



_ À, Kotani.



_ Vâng ạ? – Hắn nói mà không quay về phía anh.



_ Lúc đó tôi chưa kịp nói. Có lẽ bây giờ đã quá muộn, vì cả hai chúng ta đều đã tìm thấy những thế giới mới, nhưng… Anh yêu em.



Hắn vội bước ra cửa, không nhìn lại, và cắm đầu chạy. Thời gian như trôi vụt ngược lại ba năm, hắn lại tự cảm thấy mình là một cậu nhóc của ngày xưa. Không vì một lý do chính đáng gì cả, nhưng, hắn khóc. Bên trong hắn có gì đau nhói, hắn mỉm cười, vì nó sẽ qua nhanh thôi, bởi đó chỉ là một phần bấy lâu nay hắn giam trong sâu thẳm: kỷ niệm về anh, một phần trái tim là tình yêu đã chết - vì anh. Nó sẽ sớm vĩnh viễn biến mất, vì: Anh yêu hắn, hắn cũng yêu anh, những điều ấy nghe thật tuyệt, nhưng, tất cả chỉ là từng mà thôi!

TTTTT




Những lọn tóc đen mềm mại làm nổi bật khuôn mặt với nước da trắng đang nằm ngủ ngon lành trên ga giường trắng tinh, đôi mắt khép lại yên bình như một thiên thần, khuôn miệng trông như đang cười, một nụ cười trông rất trẻ con. Tia nắng ấm áp lọt qua khung cửa sổ có rèm màu xanh, rọi vào phòng cậu. Cậu trở mình và khẽ nhíu mày, hai vai của cậu lúc này bỗng nhiên cảm thấy mỏi kinh khủng, và cậu chẳng thể làm gì hơn là hối hận vì đã hạnh hạ chúng vì một trò ngớ ngẩn của môt-thằng-khùng-nào-đó. Cậu tự nhủ sẽ nằm thêm vài phút nữa, khi mà hôm nay là thứ bảy rảnh rang. Nhưng khi đã xoay người sang bên, cậu không ngừng cảm thấy rất khó chịu. Cậu khẽ mở mắt, nhưng thật đáng tiếc là cậu không thể làm điều đó thật từ từ và cuối cùng mỉm cười để giống hẳn một thiên sứ đang ngủ say bị đánh thức, vừa nhác thấy những gì hiện ra, cậu giật thót người và ngồi dậy:



_ Anh làm cái quái gì ở đây hả!?



_ Chào buổi sáng. – Đáp lại cậu là một nụ cười khó ưa nhất thế gian của một người cũng đáng ghét không kém: Kotani. Hắn đang xoay ngược một chiếc ghế dựa và chống tay lên lưng ghế để gác đầu trên đó.



Cậu nhìn hắn lom lom, không còn từ ngữ nào có thể diễn tả chính xác hơn biểu hiện trên khuôn mặt cậu lúc này là cút-đi. Cậu chắc rằng hắn ngồi đây đã lâu, và nếu như vậy thì hắn đã trông thấy cậu từ nãy tới giờ, trong lúc ngủ. Nghĩ tới đây, cậu đỏ mặt, để che giấu phản ứng kỳ cục đó, cậu lớn tiếng quát cho hắn một câu - thay vì phải lịch sự đáp lại lời chào vừa nãy - mà cậu cho rằng đó là cách hay để thay lời chào buổi sáng đến hắn:



_ Tôi hỏi: ANH ĐANG LÀM CÁI GÌ TRONG PHÒNG CỦA TÔI!?



Cậu hét xong thì dừng lại để thở và khá ngạc nhiên khi mà hắn tiu nghỉu nhìn cậu, trong khi cậu đã tưởng hắn sẽ rất điềm nhiên cười tiếp.



_ Ờ…thì…Haya nói tôi có thể ngồi chờ cậu thức dậy ở đây nên…



Cậu đưa bàn tay lên gần miệng, có vẻ khá hối lỗi khi mới sáng đã tạt một xô nước đá vào mặt hắn như thế khá oan ức, cậu nói chuyện nhỏ tiếng và thân thiện hơn:



_ Nhỏ đó đâu rồi?



_ Dưới nhà. – Hắn chống cằm cười.



_ Dù sao thì… Anh làm gì ở đây?



_ Cậu nhớ ngày hôm qua chúng ta nói chuyện tới đâu không?



Cậu vờ im lặng để đánh trống lảng, cái vụ tranh tài này, với cái đầu như hắn thì sẽ nghĩ ra khối trò gây khó chịu cho người ta. Nhưng không cần phải chờ cậu trả lời, vì đã thừa biết chắc chắn cậu phải nhớ, hắn nói tiếp:



_ Tôi thật sự tin rằng tôi đã thắng. – Hắn cười tươi.



_ Cái gì!? – Cậu la lên rồi lúng túng tự tháo lui. Đã tự nghĩ sẽ chẳng thèm quan tâm, vậy mà nghe hắn ngang nhiên công bố mình là người thắng cuộc làm cậu cảm thấy khó chịu – Ermm… Thắng thua thì sao chứ?



_ Có vẻ như cậu không chịu là đã thua tôi chứ gì? Nhưng mà sự thật thường phũ phàng lắm, cậu cũng tự biết là cậu không bằng tôi trong lĩnh vực đó mà.



_ …



_ Nói chung, tôi thắng, và hôm nay tôi đến lấy phần thưởng của mình thôi.
Về Đầu Trang Go down
§---Megumi---§
Shinobi
Shinobi
§---Megumi---§

Warning :
ONAJI( giống nhau) Empty0 / 1000 / 100ONAJI( giống nhau) Empty

Status : Cool
Clan : Uchiha
Sex : Nữ Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 703
Ngày tham gia : 12/06/2008
Tuổi : 30
Tiền đồng : 6200
Danh tiếng : 8
Medal : ONAJI( giống nhau) Ee0c13aafd64 ONAJI( giống nhau) Medal12
Pet : ONAJI( giống nhau) Littleuka2

ONAJI( giống nhau) Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: ONAJI( giống nhau)   ONAJI( giống nhau) I_icon_minitime2008-12-29, 18:19

_ Phần thưởng của anh thì mắc mớ gì đến tôi chứ?



_ Cậu đừng cộc như vậy nữa được không? – Hắn khẽ chau mày chút đỉnh làm cậu thoáng bối rối, nhưng hắn vẫn tiếp tục cười, có lẽ vì không quen làm vẻ mặt khó chịu – Cậu không nghĩ là người thua phải làm gì đó cho người thắng sao?



_ … – Cậu nhìn hắn với vẻ hai chữ nghi ngờ to ơi là to trên khuôn mặt.



_ Hahahaha!! – Hắn cười vang – Đừng nhìn tôi như vậy! Tôi sẽ không bắt cậu trực nhật hay làm bài tập giúp đâu mà… – Hắn ngừng tiếng cười lớn và nhẹ nhàng trước cái mặt ngố ơi là ngố của cậu – Tôi muốn mời cậu đi chơi thôi, và tôi đã cất công tới đây hơi bị sớm đó!



_ …Nếu tôi nói không thì sao?



_ Thì tôi phải đi về chứ sao. – Hắn cười – Tôi không tài tới nỗi ép cậu đi với mình được đâu!



Hắn chớp mắt hỏi gì-vậy khi cậu nhìn vào nụ cười rộng trên khuôn mặt phát ghét của hắn. Cậu rất cố ý ngoác miệng ngáp một cái rõ to và vươn vai nhảy ra khỏi giường.



_ Phiền anh đi xuống dưới phòng khách đợi tôi dùm đi.



_ Chà, ngày may mắn của tôi đấy à? – Hắn đứng dậy khỏi cái ghế – Cậu muốn đi đâu?



Cậu quay lại với cái vẻ ủa-vậy-hả cố tình trên khuôn mặt và nhướn mày nhìn hắn:



_ Tiệm ăn đắt nhất khu này ở đâu vậy?



Buổi sáng thứ bảy đẹp trời ngày hôm đó, nếu như bạn có thời gian ghé qua quán ăn Góc Phố nơi hai con đường sầm uất thủ đô Tokyo gặp nhau, bạn sẽ bắt gặp trong quán một cảnh nhốn nháo khá hiếm hoi: hai cậu trai cũng đã khá chững chạc và cao lớn cùng ngồi ở một cái bàn gần cửa sổ đang giành một cái bánh pizza. Hai cậu với hai cái miệng đang mở hết công suất cãi nhau rất hăng say khiến mấy người ngồi trong quán phải ngoái lại nhìn và cô phục vụ lắc đầu mấy hồi. Một cậu có vóc dáng nhỏ nhắn hơn, mái tóc đen có vẻ ít được chải chuốt, cậu phùng má và nhìn phía đối diện bằng đôi mắt xanh toé lửa. Cậu kia trông cao và nghịch ngợm hơn rất nhiều, màu đen của những lọn tóc và đôi mắt sắc khẳng định vẻ lãng tử của cậu ta. Anh chàng này đang phá lên cười vì khuôn mặt tức cười không thể tả của cậu. Cậu giận dỗi nốc cạn một ly nước, còn hắn cứ khúc khích mãi không thôi. Mấy phút sau đó, sự ồn ào bát nháo chuyển từ bên trong quán ra trước cửa:



_ Anh! Cười cái gì hả?



_ Haha! Tôi có cười gì đâu!



_ Hmph.



_ Ê, đừng chơi trò giận nữa! – Hắn vẫy tay trước khuôn mặt quay đi cả cậu – Cho cậu chọn chỗ đắt nhất rồi đấy nhé, cũng may cái túi tiền của tôi hơi bị to đấy, chứ làm sao mà chiều cậu nổi! – Kotani đẩy hai vai cậu về phía trước – Đi, bây giờ đến lượt tôi chọn, dù sao thì tôi cũng đã thắng mà.



_ Hừ, đi đâu?



_ Cứ đi đã, tản bộ là được rồi, gần đây thôi.



Cậu cùng hắn bước song song, đi dọc một con phố với những căn shop nhỏ đáng yêu nằm san sát. Tuy đi cùng nhưng người ta cũng dễ nghĩ hai người họ chẳng dính dáng gì tới nhau gì cũng nên. Kotani vừa lôi ra một cặp kính đen nhỏ để trên sống mũi, làm hắn trông mười phần ngầu hơn cùng với áo khoác đen cộc tay cổ đứng khoác ngoài một cái áo thun dài tay màu xám bụi, quần jeans đen và giày thể thao dành chuyên chơi bóng rổ làm hắn hợp hơn với cái tướng đi ngông nghênh cho tay vào túi áo khoác ấy. Cậu thì có phần trái ngược hơn với áo sơ mi trắng tay ngắn đóng thùng gọn ghẽ cùng quần kaki màu xanh. Chốc chốc cậu trộm nhìn cái vẻ lắc lư như theo nhạc của hắn, và lại chìm vào trong những suy nghĩ miên man về sự bí ẩn cậu tìm thấy nơi hắn, tưởng như hắn còn một mặt khác cậu không thể nhìn thấy, một tính cách hắn có, trước kia. Cậu khẽ nảy người khi hắn bắt gặp sự quan sát khá lén lút của cậu. Hắn cười như thường lệ, và bắt chuyện như chẳng có chuyện gì đáng để nói:



_ Tôi không nghĩ cậu lại biết anh Hideaki cơ đấy!



_ …! – Cậu dừng bước và trân trân nhìn hắn. Hắn cũng dừng bước, lại cười, đượm một chút mệt mỏi:



_ Sao mà phản ứng dữ vậy? Tôi gặp anh ấy tối qua.



_ Anh cũng…biết anh ta…



Hắn không đáp, chỉ lặng lẽ ngước mắt lên cao, một ánh nhìn bâng quơ về một phương trời vô định, nỗi nghĩ ngợi khắc trong đôi mắt đen sâu thẳm, hệt như lúc hắn trôi vào cái khoảng không chỉ có hắn và người bên kia đêm qua. Hắn thở phào và nhanh chóng lấy lại nụ cười khi cúi xuống gần cậu:



_ Tới rồi!



Hắn nắm tay cậu dẫn đi, còn cậu chỉ thầm nhìn xuống bàn tay mình nằm gọn trong bàn tay hắn. Chẳng còn sự hào hứng và sinh lực như những lần trước nữa, bàn tay hắn lạnh đi nhiều, tự nhiên cậu nhận thấy trong đó, có thể nó đang run lên với những giọt nước mắt.



Chiếc chuông vàng nhỏ nhắn treo trên cánh cửa gỗ rung lên khi hắn bước vào trong. Cô chủ của cửa tiệm là một cô gái trẻ có những đốm tàn nhang trên khuôn mặt và búi gọn mái tóc sau gáy, mỉm cười tươi chào hai vị khách vừa vào shop. Cậu khá thích thú nhìn quanh - đây là một cửa tiệm thú nhồi bông - chợt cậu nhìn sang hắn và thầm cười. Hắn nhanh nhẹn bước đến một cái kệ gỗ phía trái căn shop và với tay lấy một chú thỏ trắng, cũng mau chóng như thế, hắn tính tiền và lại lôi cậu ra cửa. Đứng trên vỉa hè, cậu ngơ ngác nhìn Kotani:



_ Ơ, sao đi vào lại đi ra thế?



_ Tôi chỉ cần cái này thôi. – Hắn nhấc tay phải cậu lên, đến lúc này cậu mới nhận ra hắn nắm tay không rời từ nãy đến giờ. Kotani đặt con thỏ be bé vào tay cậu – Cho cậu đó!



_ ...



_ Anh Hideaki nói chúng ta rất giống nhau. Tôi thích con thỏ này nhất trong cửa tiệm, tôi tin rằng cậu cũng thế.



_ …Sao anh phải làm những điều này? Đối với anh thì tôi là gì?



Cậu nhìn thẳng vào nụ cười của hắn, chẳng còn sự đùa cợt nữa rồi. Hắn xoa đầu cậu:



_ Tôi đang suy nghĩ. Trong lúc đó sao cậu không thử xem đối với cậu tôi là gì. – Hắn vừa nhấc tay lên thì quay gót bước đi, cậu chẳng buồn đuổi theo – Bye.



Hắn dạo bước chậm rãi và khuất sau ngã rẽ đầu phố. Cậu ghì chú thỏ bông trước ngực, dụi mũi vào bộ lông trắng của nó để cảm nhận mùi hương của mới mẻ.



_ Cậu ta vẫn là một cậu bé ngoan.



Cậu giật mình. Trong vài giây, cậu thả lỏng hai nắm tay siết chặt, cậu nói mà không quay lại:



_ Thầy Nogawa, anh Hideaki.



_ Nhóc Kotani và cậu bé Kinya này quả thực rất giống nhau. Nhóc này từ khi nào giỏi đóng kịch thế nhỉ? Cứ làm như không quen cậu cơ.



_ Kotani là người anh hay nhắc tới đúng không?



_ Tôi không cần phải trả lời đúng không?



_ Anh vẫn còn...



_ Tình yêu lúc nào cũng khó quên mà. Đó là tại sao tôi thích cậu.



_ ...Anh đúng là...rất đáng buồn cười.
Về Đầu Trang Go down
§---Megumi---§
Shinobi
Shinobi
§---Megumi---§

Warning :
ONAJI( giống nhau) Empty0 / 1000 / 100ONAJI( giống nhau) Empty

Status : Cool
Clan : Uchiha
Sex : Nữ Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 703
Ngày tham gia : 12/06/2008
Tuổi : 30
Tiền đồng : 6200
Danh tiếng : 8
Medal : ONAJI( giống nhau) Ee0c13aafd64 ONAJI( giống nhau) Medal12
Pet : ONAJI( giống nhau) Littleuka2

ONAJI( giống nhau) Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: ONAJI( giống nhau)   ONAJI( giống nhau) I_icon_minitime2008-12-29, 18:20

Chapter 5 _ Sutoroberi



Cậu nằm trong phòng, úp mặt xuống gối. Có tiếng cạch cửa mở, không ai khác ngoài Hayami. Nhỏ ngồi xuống bênh cạch giường cậu, cười toe:



_ Chưa ngủ hả?



_ Ờ.



_ Có dâu tây ăn nè.



_ Ờ.



_ Khóc đấy hả?



_ Không có đâu!



Cậu ngồi phắt dậy, vẻ mặt giận dỗi. Hayami cười tươi. Đặt cái dĩa xuống bàn, nhỏ vòng tay qua cổ cậu, ôm lấy thật cẩn trọng và yêu quý.



_ Cậu đúng là một cậu bé rất rất dễ bị dao động.



_ Không có đâu...



_ Rất đơn giản mà cũng rất khó hiểu. Cách tốt nhất là hãy nghe theo mình.



Nhỏ đứng dậy, xoa cái đầu đen bù xù của cậu. Cậu không buồn phản ứng, chỉ cười một cái nhẹ tênh. Tiếng cạch đóng cửa vang lên. Cậu đưa mắt nhìn ra khoảng trời rộng, thật là, vòm trời này bé nhỏ quá đi. ...Biết đâu được...



Cậu với tay lấy một quả dâu trên bàn, màu đỏ tươi.

TTTTT




Dưới những tán cây xanh và nắng vàng của buổi chiều cùng làn gió nhẹ thổi ngang, bộ bàn ghế gỗ hãy còn khá mới, ngồi ở đó là một anh chàng mặc đồng phục để tóc rất nghịch, nhưng lại đang trầm lặng đọc một cuốn sách dày cộm như một học sinh ngoan ngoãn, hai bên tai là earphone của máy nghe nhạc, có lẽ vì thế mà hắn không nhận ra ở đằng sau mình có một người đang dõi theo. Là cậu, cậu đi tìm hắn, nhưng chưa biết phải nói gì, và vì thế nên cậu lại đang lén lút như ăn trộm thế này đây. Cậu lặng lẽ nhìn, thầm nghĩ lúc này trông hắn y chang một...cục gạch, còn hắn vẫn chẳng biết gì. Nhưng ở đó không chỉ có hắn và cậu, xa hơn chút nữa là một thanh niên dáng cao cao, mái tóc vàng của anh mềm mại và bồng bềnh tôn thêm vẻ hiền hoà của đôi mắt nâu sau cặp kính cận. Bên cạnh anh là một cô bé với vẻ thiên thần cũng chẳng kém gì, mái tóc ngắn màu đỏ ôm lấy khuôn mặt tròn có đôi mắt màu xanh lục sáng trong. Hai người nói chuyện thật khẽ, cô bé lên tiếng trước:



_ Thầy là cái gì vậy? Thiên thần hả?



_ Còn em là cái gì vậy? Biết Tuốt à?



_ Không ạ, em chỉ lo cho Kinya có một chút xíu. – Nhỏ nhắm một mắt lại, vừa nói vừa khép hai ngón tay đến một khoảng cách ngắn tẹo.



_ Có thể em làm nhiều hơn thế đấy.



_ Không nhiều hơn đâu ạ. – Nhỏ cười hiền – Thầy chưa về ngay chứ? Trường cũng sắp có hội.



_ Hội hè gì, thầy một mình chứ đâu có như hai nhóc đằng kia.



_ Em cũng một mình nè, thầy đi chơi với em. – Nhỏ nhăn răng cười làm anh phì cười theo – Mà đơn độc một mình cũng làm nên một phong cách rất ”cá biệt” mà thầy!



Anh xoa đầu nhỏ Hayami thay cho lời cảm ơn. Nhỏ sực nhớ:



_ Ờ, quên nữa, để hai thằng này ngu ngơ hoài là không được. – Nhỏ nói rồi gọi vọng về phía sân bóng – Anh đội trưởng đẹp trai ơi cho em mượn quả banh!



Chàng đội trưởng đang dở cuộc chơi đỏ mặt tự chỉ vào mình, thấy nhỏ gật đầu, anh chàng chạy lại và trao cho nhỏ quả bóng với không ít vẻ khó hiểu. Nhỏ xoay xoay trái bóng tròn và nở nụ cười ma mãnh mà đến anh nhìn thấy cũng phải cười trừ mà…lạnh sống lưng:



_ Người nhân đạo như em phải ra tay giúp đỡ!



Trở lại với cậu đang núp đằng sau một thân cây to, đến lúc cần thì chẳng bao giờ khôn ra, cậu thầm nghĩ, vẫn không rời mắt khỏi một tên đang nhởn nhơ đọc sách và thả hồn theo âm nhạc. Những tiếng nhạc dịu dàng đưa hắn bay bổng trong một không gian khác biệt, đưa hắn bay cao thật cao…xa thật xa…và… Bốp!!



Một tiếng động lạ xuất hiện khiến cậu theo phản xạ nhào người ra khỏi cái cây. Cậu che miệng để khỏi la lên vì bất ngờ và…buồn cười, tiếng động lạ đó là do sự-giao-nhau giữa cái đầu của hắn và ”vũ khí” của một tên ”thích khách” tạm thời chưa xác định rõ là ai. ”Ám khí” là một quả bóng đá còn lấm lem bùn đất bay vụt một cách cực kỳ ”điêu luyện” từ lùm cây. Không cần phải ”thỉnh cao danh quý tánh” của ”thích khách” cũng đủ nhận ra đó là một ”cao thủ” trong ”thiên hạ”, bởi lẽ nạn nhân là anh chàng Kotani tội nghiệp đã ngã ngửa ra đằng sau và, tệ hại hơn là đáp xuống đất bằng...đầu. Hắn lồm cồm ngồi dậy với mắt nhắm mắt mở, định bụng sẽ rất ”ân cần” và ”thông cảm”, ”nhẹ nhàng” trả lại ”của đánh rơi” cho ”người bị mất”.



May cho ”thủ phạm” (một-ai-đó) là “nạn nhân” vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp cái dáng thập thò của một ”thích khách” khác. Cậu, mặc dù rất lúng búng nhưng cũng cố xoay người thật nhanh để quay lại sau thân cây to. Hắn cười thế chắc là không sao, bây giờ tới lượt cậu gặp rắc rối. Cậu chờ trong thấp thỏm, tự hỏi nếu muốn thoát thì sao không chạy đi nhỉ. Hắn phủi bụi trên bộ đồng phục và bước đến chỗ cậu kiểu ”mây trôi lững lờ”:



_ Tsk! Cậu tìm tôi hả? – Hắn đến đứng đối diện cậu.



_ Mới tới thôi! – Lời bào chữa không khác nào đã tố cáo cậu.



_ Tốt thôi, tốt thôi. Thế này đỡ mất công tôi đi tìm cậu!



_ ...Hmm? Ê! – Cậu la lên khi hắn nhét vào lỗ tai cậu một vật-thể-lạ.



_ Đứng yên chút đi, kiên nhẫn coi. – Hắn xoay xoay ngón tay trên cái máy nghe nhạc, thầm ngân nga theo một bài hát với điệu bộ hí ha hí hửng – Im lặng nghe nè.



Cậu chớp mắt. Từ cái earphone là một điệu nhạc khá nhí nhảnh và đáng yêu, bất giác cậu thầm nghĩ cú rơi hồi nãy chắc làm hắn chạm dây mới đi bắt cậu nghe cái bài...con-gái kiểu này. Một giọng nam vang lên. Cậu ngẩn ngơ nhìn hắn, và bắt gặp một nụ cười đáp trả rất ma mãnh, cậu thoáng đỏ mặt.
Về Đầu Trang Go down
§---Megumi---§
Shinobi
Shinobi
§---Megumi---§

Warning :
ONAJI( giống nhau) Empty0 / 1000 / 100ONAJI( giống nhau) Empty

Status : Cool
Clan : Uchiha
Sex : Nữ Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 703
Ngày tham gia : 12/06/2008
Tuổi : 30
Tiền đồng : 6200
Danh tiếng : 8
Medal : ONAJI( giống nhau) Ee0c13aafd64 ONAJI( giống nhau) Medal12
Pet : ONAJI( giống nhau) Littleuka2

ONAJI( giống nhau) Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: ONAJI( giống nhau)   ONAJI( giống nhau) I_icon_minitime2008-12-29, 18:20

¯I’m gonna believe in your eyes¯

¯So please don’t say love is blind¯

¯I wanna be reading your mind¯

¯In secret communication¯



_ Còn nhớ hôm trước tôi dặn cậu gì không? Về suy nghĩ xem đó, tôi là gì của cậu.



_ …



_ Hy vọng cậu đã có câu trả lời, vì tôi nghĩ ra rồi, đối với tôi cậu là gì.



_ Kotani…tôi…



Cậu quẳng câu nói dở dang đó.



¯Please, kiss kiss¯

¯Will anybody kiss me please¯

¯Please please, kiss kiss¯

¯Give me strawberry kisses please¯



Cậu mở miệng định nói gì đó, nhưng hắn “bổn cũ soạn lại” đưa ngón trỏ lên môi, nhưng lần này không giống như lần trước, hắn đặt tay lên môi cậu.



_ Khoan đã, nghe tôi nói trước. – Hắn mỉm cười.



_ …Nói gì? “Đồ không biết ngượng!”



_ Đừng có tưởng đây là lời tôi muốn nói với cậu nha!



_ …



Cậu ngậm tăm luôn vì hắn đoán trúng phóc còn cậu suy nghĩ trật lất.



_ Nó sẽ hợp hơn rất rất nhiều nếu… À, cần gì phải nếu nhỉ? – Hắn cười (gian) – Cậu cũng nghĩ vậy mà!



_ Anh nói cái gì hả?!! – Cậu hét lớn, hành động thiếu tự chủ đó có thể coi là một phản xạ tự nhiên của cơ thể để xả một đống thân nhiệt đang dồn lên làm khuôn mặt cậu đỏ loạn.



_ Cậu càng ngày càng ồn ào đó nha! Đây là…nơi công cộng…Shh!



Hắn lại chặn được lời nói của cậu, nhưng hắn cũng chẳng phải là người hay theo lối cổ lổ. Lần này, hắn tìm ra một phương cách mới mẻ để “khống chế” cậu, hắn chưa từng thử với ai trước kia, nhưng có vẻ rất có tác dụng với cậu. Khi hắn cúi xuống, cậu im lặng trong giây lát…và rồi…khẽ nhắm mắt lại…



…Có lẽ hai anh chàng hay cáu kỉnh này sẽ không vui khi chúng ta đặt máy quay gần quá, ít nhất là trong lúc này. Vì vậy, xin các bạn thứ lỗi cho tôi được phép tả chung chung thôi nhé…



Một buổi chiều đầu thu - khuôn viên êm ả của một học viện trung học phổ thông thành phố Tokyo - lác đác những chiếc lá nhẹ nhàng rời cành cây khẳng khiu đáp xuống mặt đất được trải cỏ xanh mơn, nắng được dát một màu vàng ấm áp và dịu dàng. Một buổi chiều đầu thu…có một mùa xuân về bên gốc cây hoa anh đào…

¯Like strawberry-colored dream¯
Về Đầu Trang Go down
§---Megumi---§
Shinobi
Shinobi
§---Megumi---§

Warning :
ONAJI( giống nhau) Empty0 / 1000 / 100ONAJI( giống nhau) Empty

Status : Cool
Clan : Uchiha
Sex : Nữ Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 703
Ngày tham gia : 12/06/2008
Tuổi : 30
Tiền đồng : 6200
Danh tiếng : 8
Medal : ONAJI( giống nhau) Ee0c13aafd64 ONAJI( giống nhau) Medal12
Pet : ONAJI( giống nhau) Littleuka2

ONAJI( giống nhau) Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: ONAJI( giống nhau)   ONAJI( giống nhau) I_icon_minitime2008-12-29, 18:23

Hai bài hát được đề cập nếu bạn nào có nhã ý muốn nghe thử là: Last battle và Strawberry kiss kiss
Về Đầu Trang Go down
.:.Tsuki.:.
Shinobi
Shinobi
.:.Tsuki.:.

Warning :
ONAJI( giống nhau) Empty0 / 1000 / 100ONAJI( giống nhau) Empty

Status : Silly
Clan : Uchiha
Sex : Nữ Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 713
Ngày tham gia : 12/12/2008
Tuổi : 27
Tiền đồng : 5123
Danh tiếng : -1
Medal : ONAJI( giống nhau) Ee0c13aafd64
Pet : ONAJI( giống nhau) Kero2

ONAJI( giống nhau) Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: ONAJI( giống nhau)   ONAJI( giống nhau) I_icon_minitime2008-12-30, 18:09

nè meg ui...cái này là về cặp nào vậy ? ^^" btw, meg viết bài cũng hay lém, Stu ngưỡng mộ lém đó !!!

p/s: đừng có đề cử tui làm mod nữa, tui đg ngượng chín người đây này
Về Đầu Trang Go down
§---Megumi---§
Shinobi
Shinobi
§---Megumi---§

Warning :
ONAJI( giống nhau) Empty0 / 1000 / 100ONAJI( giống nhau) Empty

Status : Cool
Clan : Uchiha
Sex : Nữ Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 703
Ngày tham gia : 12/06/2008
Tuổi : 30
Tiền đồng : 6200
Danh tiếng : 8
Medal : ONAJI( giống nhau) Ee0c13aafd64 ONAJI( giống nhau) Medal12
Pet : ONAJI( giống nhau) Littleuka2

ONAJI( giống nhau) Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: ONAJI( giống nhau)   ONAJI( giống nhau) I_icon_minitime2008-12-30, 19:09

hì, ở đây có ba cặp, hai cập ở quá khứ là anh- hắn và anh- cậu, cặp chính là cậu- hắn ở hiện tại. đoạn đầu giống như một sự so sánh giữa hai sự việc xảy ra cách một khoảng thời gian nhưng giống nhau một cách kì lạ.
Đại loại thế
Về Đầu Trang Go down
.:.Tsuki.:.
Shinobi
Shinobi
.:.Tsuki.:.

Warning :
ONAJI( giống nhau) Empty0 / 1000 / 100ONAJI( giống nhau) Empty

Status : Silly
Clan : Uchiha
Sex : Nữ Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 713
Ngày tham gia : 12/12/2008
Tuổi : 27
Tiền đồng : 5123
Danh tiếng : -1
Medal : ONAJI( giống nhau) Ee0c13aafd64
Pet : ONAJI( giống nhau) Kero2

ONAJI( giống nhau) Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: ONAJI( giống nhau)   ONAJI( giống nhau) I_icon_minitime2009-01-01, 21:05

ồh, ra thế, mà meg ưi, seo meg là tv lâu năm mà phạm luật dzữ dzậy ? meg chịu khó nghĩ ra đc mấy chiện này cũng hay wá, Stu bái phục( đg cố gắng tíet kiệm chất xám ^^)


Được sửa bởi stumodechan ngày 2009-01-01, 21:17; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
§---Megumi---§
Shinobi
Shinobi
§---Megumi---§

Warning :
ONAJI( giống nhau) Empty0 / 1000 / 100ONAJI( giống nhau) Empty

Status : Cool
Clan : Uchiha
Sex : Nữ Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 703
Ngày tham gia : 12/06/2008
Tuổi : 30
Tiền đồng : 6200
Danh tiếng : 8
Medal : ONAJI( giống nhau) Ee0c13aafd64 ONAJI( giống nhau) Medal12
Pet : ONAJI( giống nhau) Littleuka2

ONAJI( giống nhau) Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: ONAJI( giống nhau)   ONAJI( giống nhau) I_icon_minitime2009-01-01, 21:08

phạm luật? spam áh, nó nằm trong huyết thống rồi, chịu thôi chứ sao, thnks vì đã thix truyện meg viết, iu tsu nhìu nhìu iu hơn Sar luôn
Về Đầu Trang Go down
Kururo Saruko
~^ Hokage ^~
~^ Hokage ^~
Kururo Saruko

Warning :
ONAJI( giống nhau) Empty4 / 1004 / 100ONAJI( giống nhau) Empty

Status : Alone
Clan : Uchiha
Sex : Nữ Zodiac : Aquarius
Tổng số bài gửi : 4437
Ngày tham gia : 03/07/2008
Tuổi : 31
Tiền đồng : 10628
Danh tiếng : 75
Medal : ONAJI( giống nhau) Ee0c13aafd64 ONAJI( giống nhau) 13122ft9 ONAJI( giống nhau) Medal12 ONAJI( giống nhau) Medal80bu1
Pet : ONAJI( giống nhau) Wolfv

ONAJI( giống nhau) Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: ONAJI( giống nhau)   ONAJI( giống nhau) I_icon_minitime2009-01-01, 21:12

="='
Vì fic hơi bị bùn ngủ nin...tui đã ngủ trước khi đọc hết (gomen megu!) :tron19:
Nhưng có tinh thần như thía là tốt ròi! Là mod quản lí xin cám ơn megu vì có đóng góp... (sẽ thank mí ngừi kia sau)
Về Đầu Trang Go down
.:.Tsuki.:.
Shinobi
Shinobi
.:.Tsuki.:.

Warning :
ONAJI( giống nhau) Empty0 / 1000 / 100ONAJI( giống nhau) Empty

Status : Silly
Clan : Uchiha
Sex : Nữ Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 713
Ngày tham gia : 12/12/2008
Tuổi : 27
Tiền đồng : 5123
Danh tiếng : -1
Medal : ONAJI( giống nhau) Ee0c13aafd64
Pet : ONAJI( giống nhau) Kero2

ONAJI( giống nhau) Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: ONAJI( giống nhau)   ONAJI( giống nhau) I_icon_minitime2009-01-01, 21:20

="=* "doki, doki " nghe cha, cái gân trên trán nó căng ra và kiu doki doki lun rùi , 2 nguời mau thôi đi, báo động cấp 1, 2 ngừi đg spam

Meg ráng dừng bỏ nghen, meg ráng víet fic sasuNaru nèo có cảnh ấy ấy cũng đc...
Về Đầu Trang Go down
§---Megumi---§
Shinobi
Shinobi
§---Megumi---§

Warning :
ONAJI( giống nhau) Empty0 / 1000 / 100ONAJI( giống nhau) Empty

Status : Cool
Clan : Uchiha
Sex : Nữ Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 703
Ngày tham gia : 12/06/2008
Tuổi : 30
Tiền đồng : 6200
Danh tiếng : 8
Medal : ONAJI( giống nhau) Ee0c13aafd64 ONAJI( giống nhau) Medal12
Pet : ONAJI( giống nhau) Littleuka2

ONAJI( giống nhau) Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: ONAJI( giống nhau)   ONAJI( giống nhau) I_icon_minitime2009-01-01, 21:23

chuyện nhỏ, đang làm nè
thix hai người rape nhau ở đâu thì đăng kí đi
hay muốn xảy ra một vụ rape tập thể của nhiều cặp( hay à nha)

Cái đoá tui làm ràu! Chuyển! Cảnh samurai đê!!
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




ONAJI( giống nhau) Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: ONAJI( giống nhau)   ONAJI( giống nhau) I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 

ONAJI( giống nhau)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
SasuNaru Club (SNC). :: Lit Your Spirit! Set It Free! :: Văn - Thơ-
Create a forum on Forumotion | Nghệ thuật | Mangas | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất